Vân Nhiễm Khanh hai mắt trừng lớn, không một chút nghĩ ngợi mà dùng tay đấm đến mũi Ninh Dịch Thần."Đau......"Ninh Dịch Thần đưa tay che lại cái mũi, vừa tức giận vừa buồn cười mà nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài của cô, trong thanh âm tràn đầy sủng nịch: "Ngu ngốc, bốn năm trước em cũng là dùng một chiêu đánh bay những tên đàn ông muốn gần gũi với em? Tuy rằng có hơi đau, nhưng phản ứng của em khiến anh thật vui vẻ.
Lần sau nếu như có người trừ anh muốn thân thiết với em, em nhất định không thể nương tay! Hôn môi, vẫn là phải cùng với anh mới được."Hai má của Vân Nhiễm Khanh đỏ bừng, không được tự nhiên mà quay đầu nhìn vào mắt hắn, ho khan một tiếng, không nhịn được phản bác: "Ai nói tôi không cho đàn ông khác thân cận? Ở nước ngoài bốn năm, tôi lại không thiếu bạn trai!"Con ngươi của Ninh Dịch Thần chợt trầm xuống, ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất đủ để cho người hai chân run lên.Biết rõ Vân Nhiễm Khanh đang nói dối, nhưng anh vẫn rất tức giận:"Khanh Khanh, hậu quả chọc giận anh em không chịu nổi đâu."Đáp lại hắn, là cái cằm của Vân Nhiễm Khanh càng hất cao đắc ý.Nói đùa, làm như cô là người dễ bị dọa sao?Ninh Dịch Thần cười nhạt một tiếng, thanh âm kia như thế nào làm người rét run.Không đợi Vân Nhiễm Khanh dâng lên cảnh giác, giây tiếp theo đã bị hắn ném lên giường.Trời đất xung quanh bỗng nhiên quay cuồng, khi cô ý thức được đã bị thân thể to lớn của Ninh Dịch Thần gắt gao đè ở dưới thân.Thân người Vân Nhiễm Khanh nháy mắt cứng đờ.【 Tiểu Trục Trục, còn không mau nghĩ cách! 】Trong đầu vang lên thanh âm hừ lạnh của người đàn ông, một cơn gió lạnh lướt qua, động tác của Ninh Dịch Thần liền dừng lại.Vân Nhiễm Khanh nhân cơ hội té ngã mà từ dưới thân của hắn chui ra, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Ninh Dịch Thần liền bắt lấy tay của cô."Khanh Khanh, anh cảm thấy không thể dễ dàng buông tha cho Phạm Như Nhi." Giống như không phát hiện ra "chuyện tốt" vừa bị phá hoại, hai hàng lông mày của Ninh Dịch Thần nhăn lại, đôi con ngươi sắc bén thâm thúy như chim ưng lạnh băng , "Cô ta làm hai chúng ta xa cách nhau bốn năm.
May mà chúng ta giải quyết được hiểu lầm, nếu không bây giờ chúng ta đã là người xa lạ! Loại đàn bà tâm địa rắn rết này, cần bị người ta ** đến chết!"Vân Nhiễm Khanh âm thầm