Bước chân Vân Nhiễm Khanh khựng lại, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.Mẹ nó, Phạm Như Nhi coi cả thế giới này ai cũng bị6 thiểu năng, nói một câu liền có thể lừa được người khác à?Được thôi, cô chọc giận tôi thành công rồi đấy, vậy tôi càng có lí do chơi chết cô hơn.
Vân Nhiễm Khanh từ trên nhìn xuống ả, cơ thể cao gầy tinh tế chìm trong bóng tối, đường cong lả lướt.
Rõ ràng bề ngoài vô hại nhưng cặp mắt đào hoa long lanh kia lại chứa đầy lạnh lùng khiến người ta kinh ngạc.Thật giống như Phạm Như Nhi là một con tôm con tép nhãi nhép, sinh mạng tất cả đều nằm trong tay của cô.Ả không ngờ cô lại phản ứng như vậy, nhất thời có chút sợ sệt, cố tự mình trấn định mà khóc lóc kể lể: Khanh Khanh, tôi mang thai con của Dịch Thần, tôi thật sự yêu anh ấy! Van cầu cô thành toàn cho chúng tôi đi! Tôi không thể không có anh ấy, đứa trẻ này không thể không có cha được...Phút chốc Vân Nhiễm Khanh nheo con ngươi lại, khuôn mày tinh xảo nheo lại, Cô chắc chắn chứ? Cha đứa trẻ là Dịch Thần?Đương nhiên chắc chắn! Con tôi tôi chẳng lẽ không biết cha nó là ai sao? Cô có còn nhớ rõ đêm hôm đó tôi cùng với Dịch Thần không? Đứa bé này cũng là thành hình trong buổi tối đó! Phạm Như Nhi trên mặt đỏ hồng, thẹn thùng cúi đầu xuống.Vân Nhiễm Khanh lấy điện thoại di động ra, lắc lắc trước mặt ả, Mấy lời cô vừa mới nói, tôi đều ghi lại rồi.
Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ gửi cho Nghiêm Thanh Kỳ nghe, cho hắn biết hắn đội cái mũ xanh lớn cỡ nào.Mặt ả hốt hoảng, hoảng sợ quát hỏi: Vân Nhiễm Khanh, mày còn là con người sao? Nghe được chuyện người đàn ông của mình cùng người đàn bà khác ở chung một chỗ chẳng lẽ lại không có một chút ghen tuông?Đương nhiên tôi sẽ ghen tuông, nhưng cái này phải dựa trên tiền đề rằng cô và Ninh Dịch Thần phát sinh quan hệ cái đã.
Nói thật nhé, cô hiện tại giống như một món hàng, lại còn là món hàng anh ấy ghét nhất, tránh còn không kịp chứ ai dám đụng cô.
Hiện tại cô phải lo lắng Nghiêm Thanh Kỳ sẽ không muốn cô nữa.Đĩ vô sỉ!Cảm ơn lời khen của cô.
Cô không phải tự xưng là Cỏ Nhỏ Kiên Cường sao? Tiếp tục phát huy cái kiên cường đó hộ tôi nhé, chờ xe cứu thương tới là vừa.Vân Nhiễm Khanh cười nửa miệng, rời đi mặc kệ cho Phạm Như Nhi la hét kêu gọi như thế