Ninh Dịch Thần nghiêng đầu tránh thoát, một quyền đánh trúng mũi anh, thân hình cao lớn đem Vân Nhiễm Khanh chặt chẽ bảo vệ bên trong.Vân Nhiễm Khanh đưa khuôn mặt nhỏ ra, bênh vực kẻ yếu nói:"Nghiêm Thanh Kỳ, đủ rồi! Những chuyện lúc trước anh làm, cũng đủ để anh ở trong ngục giam cả đời! Chúng tôi đại nhân đại lượng mới không so đo với anh, anh còn có mặt mũi nói này nói kia!""Câm miệng! Ả đàn bà ti tiện như cô thì biết cái gì, tôi là người thừa kế Ninh thị, tiền của Ninh gia vốn dĩ là của tôi! Tôi lấy đi đồ vật của chính mình thì không đúng chỗ nào?!"Ánh mắt Nghiêm Thanh Kỳ tràn ngập tơ máu màu đỏ tươi, nắm chặt chủy thủ lại nhào tới lần nữa.
Ninh Dịch Thần đá anh ta văng ra, thừa lúc anh ta bị đá ngã, bắt lấy tay Vân Nhiễm Khanh muốn kéo cô chạy ra khỏi biệt thự.
Vân Nhiễm Khanh lại tránh tay anh ta ra, trước ánh mắt đầy kinh ngạc và chăm chú của Ninh Dịch Thần, cô xoay người, đá vào ngực Nghiêm Thanh Kỳ, bàn tay mảnh khảnh giống như thanh đao, hung hăng mà bổ trúng cổ anh ta.
Vẻ mặt Nghiêm Thanh Kỳ đầy dữ tợn yếu ớt ngã xuống.
Vân Nhiễm Khanh vội vàng giật dây của rèm cửa xuống, trói anh ta thành bánh chưng.【 Tài nghệ của kí chủ khá lắm! 】【 cám ơn thừa nhận.
】Vân Nhiễm Khanh cười khiêm tốn, xoay người đối diện với bộ dạng há mồm trợn mắt của Ninh Dịch Thần, cô vội vàng đổi thành biểu tình đáng thương hề hề,"Dịch Thần, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi, em sợ,"Điệu bộ thay đổi một chút, thật giống như người có khí chất bá vương khi nãy là do Ninh Dịch Thần bị ảo giác! Trong lòng Ninh Dịch Thần dâng lên một chút buồn cười, thật ra cho dù Vân Nhiễm Khanh biến thành bộ dạng gì, anh cũng đều yêu cô."Khanh Khanh, chúng ta an toàn, xuỵt, không cần phải sợ, anh ở đây."Anh ta thuận theo ôm cô vào trong lòng, thật cẩn thận ôm cô, dường như xem cô là bảo vât trân quý nhất thế gian mà anh ta yêu thích.
Ấm áp quen thuộc vây quanh Vân Nhiễm Khanh, cảm xúc của nguyên chủ lan tràn ở trong ngực, cô nức nở một tiếng, nước mắt trào ra,"Tại sao năm đó anh lại muốn giúp đỡ Phạm Như Nhi?""Nếu không có cô ta, chúng ta đã sớm