Thiệu Thị Mạn mặt mũi kiêu ngạo mở miệng mắng:"Vân Tiểu Mạt, mấy ngày không đánh mày, liền muốn lên nóc nhà lật ngói, xem hôm nay tao như thế nào cạo xuống mày một tầng da.
""Chỉ bằng mày?.
" Vân Nhiễm Khanh ánh mắt dị thường hờ hững nhìn qua cô ta, mặt mũi lạnh nhạt, khuôn mặt nhỏ như trùm một tầng băng sương xa xa nhìn vào lại lộ ra khí phách kinh động lòng ngườiThiệu Thị Mạn bị cô lộ ra khi phách chấn trụ, nhịn không được lùi về phía sau mấy bước, gẫm trúng chân một nữ sinh làm ả ta thét lên cô ta mới giật mình sực tỉnh.
Thấy tùy tùng xung quanh đều nhìn về phía cô ta, Thiệu Thị Mạn thẹn quá hóa giận quát ầm lên :"Vân Tiểu Mạt, ánh mắt của mày có ý gì, lại nhìn có tin tao móc mắt mày ra.
"Vân Nhiễm Khanh mặt mũi không cảm xúc lắc đầu:"Tao không tin.
"Thiệu Thi Mạn: “……”Các vị tuỳ tùng: “……”"Thật tốt, Tiểu tiện nhân không biết tốt xấu, cũng dám cùng tao tranh luận, xem tao có đánh mày khóc.
" Thiệu Thị Mạn tức tới mức thở hỗn hển quát ầm lên, đẩy Đông Tử bên cạnh:" Còn ngây người ra đó làm gì còn không lên đè ả ra.
"Đông Tử bị đẩy một cái bước chân lảo đảo, hướng về Thiệu Thị Mạn cười nịnh nọt lấy lòng, đối với Vân Nhiễm Khanh lại một bộ mặt hung ác nhìn chằm chằm:"Tiểu Tiện nhân mồm mép lanh lợi, còn không phải ở trước mặt ông khóc lóc xin tha?.
""Tao khuyên mày, khi nói chuyện mồm miệng sạch sẽ một chút.
"Con ngươi Vân Nhiễm Khanh đầy lạnh lẽo nhìn Đông Tử, vẻ mặt ghét bỏ, cô ghét nhất loại nam nhân không phẩm hạnh ức hϊế͙p͙ nữ nhân, rơi vào tay cô, cô cho hắn đẹp mặt.
"Tiểu tiện nhân, mày vừa nói cái gì?" Đông Tử xì một tiếng khinh miệt, duỗi tay về bả vai Vân Nhiễm Khanh đẩy mạnh.
Ánh mắt Vân Nhiễm Khanh lạnh xuống, thân hình lùi về phía sau tránh thoát, tay phải chính xác bắt được cổ tay hắn.
“Răng rắc.
”Tiếng xương khớp lệch vị trí chua chát vang lên làm người rùng mình, Đông Tử ngơ ngác ôm tay phải rũ xuống mềm như bông sao đó đột nhiên kêu thảm thiết lên:"A!!! Tay của tao gãy rồi, mày bồi thường tay cho tao.
"Vân Nhiễm Khanh ghét bỏ chế giễu:" Vừa rồi không phải kêu gào rất thoải mái sao ăn nói rất kiêu ngạo? Làm sao lại kêu la thảm thiết? Bắt tao bồi thường! Một cánh tay còn lại cũng vặn gãy.
"Đông Tử vừa giận vừa sợ ngẩng đầu lên, khi chính diện đối đầu với con ngươi lạnh như