Cao Thường Hỉ đứng ngồi không yên, run lẩy bà lẩy bẩy.“Cút đi!” Hoàng Phủ Nhuận nạt xong câu này, nghĩ tới nàng phi xinh đẹp còn nằm trong lòng, chàng lại kìm cơn giận, thế là chàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, dung nhan đẹp đẽ bỗng khựng lại.Sau khi khựng lại thì máu nóng sôi trào.Sau khi xấu hổ giận dữ vì bí mật nhỏ bị phát hiện, khóe môi cong lên đầy xấu xa, chàng nói: “Uống thuốc gì chứ, trẫm khỏe mạnh mà!”Vừa nhìn thấy tiểu mỹ nhân là “cứng” rồi, nói ra đến chàng cũng không tin.Để bảo vệ bí mật nhỏ này, chàng còn làm bộ bản thân thích đàn ông, nói chỉ đàn ông mới làm chàng cương được, phì, toàn là chàng nói bừa đấy!Cao Thường Hỉ trợn trừng đôi mắt.“Muốn trẫm thử ngươi phỏng?” Mắt Hoàng Phủ Nhuận lạnh đi.“Không không không, không! Nô tài cáo lui!” Cao Thường Hỉ bưng chén thuốc sắp sánh ra một nửa, run lẩy bà lẩy bẩy rời đi.Nhụy Bạch Y chẳng hiểu hai người đang nói gì, cũng rất buồn ngủ. Lúc Hoàng Phủ Nhuận và Cao Thường Hỉ nói chuyện, nàng đã chìm vào giấc ngủ mà không bị quấy nhiễu gì.Nàng hoàn toàn không biết Hoàng Phủ Nhuận trộm mút mút vành tai nàng. Chàng suy nghĩ miên man một hồi rồi mới an phận khép mí mắt lại.Hôm sau, Hoàng Phủ Nhuận liền hạ lệnh khởi hành hồi cung.Bởi vì Nhụy Bạch Y còn đang bị thương, bạo quân điện hạ săn sóc khác thường, lệnh cho phu xe đánh xe với tốc độ chậm nhất.Sau khi ra khỏi núi Loa Âm, họ dừng chân ở một ngôi làng nhỏ xinh đẹp dọc đường.Cao Thường Hỉ tìm mấy bộ áo quần sạch sẽ mới may từ trong làng, để nàng phi nhỏ mới được sủng ái của vạn tuế gia nhà họ tắm rửa trước khi hồi cung.Loại kỹ năng sống như mặc áo quần này vạn tuế gia nhà họ không yên tâm giao cho đám người hầu làm, nên chẳng sắp xếp cho nàng phi của chàng lấy một đứa nha hoàn. Lần nào chàng cũng tự ra tay, nói là để bao giờ nàng phi yêu của chàng khỏi vết thương rồi bàn tiếp.Bán Sâm Lang bị nhốt trong lồng sắt, nhìn sự đối đãi đúng ra phải thuộc về mình kia, gã tức giận đến mức ngứa cả răng. Đột nhiên có một chiếc phi tiêu vút ra từ rừng, nhắm thẳng về phía gã. Đám thị vệ trông giữ lanh lẹ dùng kiếm bạc trong tay ngăn lại.Bán Sâm Lang sợ túa mồ hôi lạnh.Gã vô dụng nên chủ quân muốn giết gã ư?!……“Nàng gầy quá, ôm toàn xương là xương. Trẫm muốn nuôi nàng trắng trẻo mập mạp.” Hoàng Phủ Nhuận đút xong cơm cho tiểu mỹ nhân của chàng, đội vòng hoa chàng tự tay đơm lên đầu Nhụy Bạch Y.Nhụy Bạch Y mặc áo xống của thôn phụ, trên áo và váy thêu những bông hoa nhí, giờ đội thêm vòng hoa, trông nàng như một cô tiên hoa bước ra từ trong sách họa.Hoàng Phủ Nhuận nhìn chỗ nào cũng thấy thích, chàng nâng cằm Nhụy Bạch Y, “Cô gái, nàng là tiên nữ mà trời cao ban cho trẫm ư?”Nói xong câu này, chàng bèn nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng mềm mại hồng phấn của Nhụy Bạch Y. Chàng buông cằm Nhụy Bạch Y ra, vuốt ve nơi ấy bằng đầu ngón tay, cảm xúc mềm mại kia khiến chàng thích vô cùng, cảm thấy khát nước.Nhụy Bạch Y không biết phải làm sao mới được coi là lấy được tình cảm chân thành của Ngụy Nhuận chuyển thế. Như vầy còn không tính à, vậy phải làm sao mới tính?Khi Hoàng Phủ Nhuận áp tới muốn dán lên nàng, Nhụy Bạch Y mở miệng nói: “Bệ hạ thích thiếp chứ?”Hoàng Phủ Nhuận không thể không dừng lại, niết vành tai Nhụy Bạch Y, kéo một cái, cong môi nói: “Tất nhiên là thích, vẻ đẹp của nàng đã làm rung động lòng trẫm.”Đáp án này nằm trong dự kiến của Nhụy Bạch Y, nhưng cũng ngoài dự kiến. Nàng không khỏi nhớ lại thuở xưa khi Ngụy Nhuận theo đuổi nàng, lúc ấy nàng chưa từng hỏi chàng tại sao lại thích nàng bao giờ, cũng chẳng nghĩ tới chuyện hỏi. Nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với đáp án thật sự, nhưng bây giờ Hoàng Phủ Nhuận nói vậy, chẳng hiểu sao nàng lại thấy khó chịu.“Bởi vì chàng chỉ thích vẻ đẹp của ta, nên không tính là tình cảm chân thành đúng không?” Nhụy Bạch Y thu ánh nhìn lại, hỏi con rồng nhỏ màu lam bằng thần thức.“Đúng ạ!” Rồng nhỏ màu lam trả lời giòn tan.Nhụy Bạch Y: “……”Nhưng nàng không biết ngoài vẻ đẹp của mình, nàng còn có thể hấp dẫn Hoàng Phủ Nhuận bằng thứ gì, cầm kỳ thi họa ư?Vậy thì chờ vết thương của nàng khỏi đã rồi nói sau.“Hôm nay ánh nắng rất đẹp, trẫm đưa nàng ra ngoài phơi nắng, cứ buồn chán mãi sẽ ảnh hưởng tới việc khôi phục vết thương.”Hoàng Phủ Nhuận nhẹ nhàng xốc chăn trên người Nhụy Bạch Y lên, tròng đôi giày thêu mà Cao Thường Hỉ tìm tới lên bàn chân nhỏ của nàng.Khi Hoàng Phủ Nhuận cúi đầu, Nhụy Bạch Y ngắm ngọc quan trên đỉnh đầu chàng đăm đăm, đột nhiên cảm thấy mình là một người nhạt nhẽo. Nàng không thú vị thế này, thật sự chẳng nghĩ đâu ra cách khiến Hoàng Phủ Nhuận sinh ra cảm tình đậm sâu hơn với nàng.Nhưng nếu không hoàn thành được chuyện này thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc lịch kiếp của Ngụy Nhuận.Vì thế Nhụy Bạch Y thử đi vào nội tâm bạo quân điện hạ, mở miệng nói: “Thiếp nghe đồn chàng thích đàn ông à?”Trong đầu Nhụy Bạch Y những tưởng mở lời tán gẫu với Hoàng Phủ Nhuận, nhưng thực tế khi nàng vừa nói ra lời kia, bàn tay to đang đeo giày thêu cho Nhụy Bạch Y của Hoàng Phủ Nhuận khựng lại.Chàng nói: “Nói bậy! Sao trẫm lại thích đàn ông được.”“Vậy tại sao phi tử trong cung của chàng đều là đàn ông?” Đối với việc trở thành phi tần mang giới tính “nữ” đầu tiên, cũng là duy nhất của bạo quân điện hạ, có lẽ Nhụy Bạch Y hẳn đang thể hiện chút tự hào đây.Hoàng Phủ Nhuận: “……”Việc này chàng phải giải thích làm sao đây.Chàng còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, đã nghe thấy tiểu mỹ nhân nói: “Chẳng lẽ bệ hạ thích đàn ông, cũng thích đàn bà?”Hoàng Phủ Nhuận: “……”Tiểu mỹ nhân này lúc không mở miệng thì có vẻ dịu nhẹ đáng yêu, còn mang chút khí chất xa vời nhưng không thể khinh nhờn của mỹ nhân như băng, nhưng nàng vừa mở miệng là có thể khiến chàng nghẹn chết khiếp.Chủ yếu là, ai bảo “Thích đàn ông” lại đúng là hình tượng mà chàng làm ra chứ, giờ chàng không biết phải giải thích rõ ràng thế nào với tiểu mỹ nhân nữa.“Trẫm…… có nỗi niềm khó nói.” Hoàng Phủ Nhuận đeo giày thêu cẩn thận cho Nhụy Bạch Y, xõa đuôi váy xuống che bàn chân nhỏ cho nàng, rồi bế ngang nàng lên.Nhụy Bạch Y vòng tay qua cổ Hoàng Phủ Nhuận, hỏi tùy tiện: “Là gì ạ?”Hoàng Phủ Nhuận: “……”Chàng nỗ lực khiến đôi mắt hoa đào trở nên lạnh lẽo, trong sự lạnh lẽo lại có thêm một chút nghiêm túc, nheo mắt lại lườm nàng, “Cô gái, nàng hỏi hơi nhiều.”Nhụy Bạch Y nhìn chàng.Hoàng Phủ Nhuận: “……”“Cô gái, nàng có biết không, nàng là người đầu tiên trên thế giới này dám nhìn thẳng vào mắt trẫm.” Hoàng Phủ Nhuận vẫn lườm nàng bằng đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa nghiêm túc.Nhụy Bạch Y vẫn nhìn chàng, “Rốt cuộc là tại sao?”Hoàng Phủ Nhuận: “……”Cô gái này không chỉ không bị chàng dọa, mà còn không biết nhìn mặt đoán ý gặng hỏi chàng tiếp, đúng là to gan lắm.Không được, chàng không được chiều nàng!Vì thế bạo quân điện hạ sử dụng phương thức trừng phạt mà chàng cho là thích hợp nhất —— sà qua cắn tai Nhụy Bạch Y, cắn đến mức khuôn mặt Nhụy Bạch Y đỏ ửng lên không tan nổi, nàng dùng tay chống bờ vai của chàng lại, hừ nhẹ mấy tiếng chàng mới buông tha nàng.“Để xem về sau nàng còn dám không ngoan nữa không, không ngoan là trẫm có rất nhiều cách xử nàng!” Hoàng Phủ Nhuận cười gian, phủ thêm áo lông ấm cho Nhụy Bạch Y, bế nàng ra sân sưởi ánh nắng trong mùa đông lạnh lẽo, Nhụy Bạch Y lại dùng tay phải nhéo chàng một cái thật mạnh đúng lúc này.Hoàng Phủ Nhuận: “Au!”Hừ hừ, đứa con gái này không thể vô thiên vậy được!.Dọc đường đi, phi tiêu dưới chân Bán Sâm Lang càng ngày càng nhiều, gã cảm thấy khó ở cả người.Gã không còn giãy giụa và rối rắm nữa, lồng sắt được đưa vào đô thành của Đế quốc Tuyệt Thế, không đợi bọn thị vệ áp gã vào lao ngục thẩm vấn, gã đã khai hết tất cả ra nhanh như chớp.Ai ngờ tên bạo quân này của Đế quốc Tuyệt Thế dường như lại chẳng hề cảm thấy hứng thú với tin tình báo bí mật và sự thật động trời mà gã đã giữ kín mấy ngày. Chàng chẳng thèm nhấc mắt, còn phái người đưa gã đến một nơi non xanh nước biếc, ban thưởng cho gã một đống vàng bạc châu báu, nói rằng đây là thứ gã đáng được nhận, đều là ban thưởng.Nếu không có gã, bạo quân điện hạ sẽ không thể thu hoạch được nàng phi xinh đẹp của chàng, nàng phi xinh đẹp của chàng là vô giá, đương nhiên không thể thưởng đồ xoàng xĩnh cho gã.Cao Thường Hỉ nói xong, vội vàng rời đi với bộ mặt táo bón.Bán Sâm Lang: “…………”Gã ghen tức lắm, sao lại thành thế này?Gã căm giận đạp vài cái lên đống vàng bạc châu báu kia, đoạn lại đau lòng nhặt lên, nghĩ thầm: Tình không có, nhưng tiền có mà! Cơ man là tiền đấy! Cả đời này gã cũng xài không hết đâu!Nhưng tin tức truyền ra ngoài lại là, Bán Sâm Lang bị bạo quân điện hạ kim ốc tàng kiều.(Kim Ốc Tàng Kiều: nhà vàng giấu người đẹp, liên quan đến điển tích về hoàng hậu Trần A Kiều. Tìm hiểu tại đây: Link. )Độc Cô Liệt nghe được tin tức này, khóe miệng run rẩy, hỏi một câu giống hệt như nàng phi mới được sủng ái của bạo quân điện hạ đã từng: “Rốt cuộc Hoàng Phủ Nhuận thích đàn bà, hay là thích đàn ông?”Quốc sư vuốt râu băn khoăn nghiêm túc một lát, nói: “Chủ quân, sợ rằng đây là bạo quân đột nhiên đổi tính, gã bỗng dưng chuyển qua thích đàn bà. Nhưng mặc kệ gã thích đàn ông, hay thích đàn bà, thì đều có lợi cho chúng ta. Bây giờ bên cạnh bạo quân có tận hai tai mắt của chúng