Hai cô gái nói lúc đầu liền cùng nhau nhìn chằm chằm vào cô gái thứ ba vừa nói xong.
"Tớ nói cậu đừng có quan tâm đến mấy lời bịa đặt trên mạng, Tô Tô là người có thực lực, chị ấy mới không cần cái gọi là đi cửa sau đâu!"
"Đúng vây, lời đồn chỉ dừng lại ở một người khôn ngoan.
Vị hôn thê cũ của Tống tổng là vì ghen ghét với Tô Tô nên mới cố tình bôi đen chị ấy ở trên mạng.
Tớ vừa nhìn mặt thì đã biết cô ta cũng phải loại người tốt đẹp gì rồi."
Lúc này người tướng không phải là người tốt Bạch Trà đang đứng bên cạnh, cô liếc mắt nhìn mấy cô gái kia, chắc là fans của Lạc Tô Tô.
"Trà Trà, đừng tức giận."
Nghe vậy, Bạch Trà ngước mắt lên, và nhìn thấy gương mặt của Tống Tuyên gần trong gang tấc.
Hắn hơi cúi và nhẹ nhàng nói cô: "Tôi thực thích cô......"
Bạch Trà yên lặng mà nhìn hắn.
Khuôn mặt trắng nõn kia của hắn có thể thấy bằng mắt thường càng ngày càng hồng, cuối cùng hắn cũng chậm rãi bổ sung mấy chữ, "......!Tướng mạo."
Bạch Trà cười thành tiếng, cô sờ sờ đầu của hắn, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Tống Tuyên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô, con người sạch sẽ trong suốt hiện lên cảm xúc ảo não, sau đó lại yên lặng lấy điện thoại của mình ra.
Mấy fans nữ ở bên kia cũng lấy điện thoại ra rồi bật camera hướng vào màn hình điện tử, vui vẻ nói: "Hôm nay gặp được Tô Tô, tớ muốn đăng lên khoảnh khắc."
Nhưng màn hình bỗng nhiên đen xì khiến cô ta lắp bắp kinh hãi, "Chuyện gì thế này?"
Người bạn đứng cạnh nghi ngờ nói: "Mất điện?"
Ngay sau đó, màn hình lại sáng lên với phông nền màu xanh lam, trên đó còn nổi lên mấy ký tự lớn màu đỏ, "Tướng mạo cả nhà các ngươi mới xấu".
Chữ đỏ nền xanh, mười phần cay mắt.
Sau lưng mấy cô gái kia đột nhiên cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích.
....
Bạch Trà dẫn Tống Tuyên đi vào một nhà hàng, bọn họ chọn cái bàn ở trong góc ngồi xuống, người phục vụ cũng đưa thực đơn tới ngay sau đó.
Bạch Trà rất nhanh ở trên thực đơn đã chọn được vài món mình muốn ăn, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tống Tuyên ngồi đối diện vẫn đang nhìn chằm chằm thực đơn mà không có động tác gì.
Bạch Trà vươn cổ qua nhìn theo tầm mắt của Tống Tuyên thì thấy được trên thực đơn có một hình ảnh con thú bông nhỏ, đó là một chiếc móc khoá hình dâu tây màu đỏ được tạo hình rất đáng yêu.
Tống Tuyên đang nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.
Bạch Trà liền nói với người phục vụ: "Cho chúng tôi thêm một phần cơm trẻ em nữa."
Gần đây nhà hàng này đang có hoạt động, chỉ cần gọi thêm một phần cơm trẻ em thì sẽ được tặng kèm một móc khoá dâu tây.
Tống Tuyên rốt cuộc cũng có động tác, hắn nhìn Bạch Trà, nghiêm giọng nói: "Tôi là người lớn, không thích mấy đồ chơi của trẻ con."
Bạch Trà khó hiểu hỏi: "Chị có nói em thích đồ chơi của trẻ con sao?"
Lạy ông tôi ở bụi này* - Tống Tuyên liền ngậm miệng, hắn cúi thấp đầu, một tay vô ý thức nắm khăn vải trên mặt bàn.
[(*) Lạy ông tôi ở bụi này