Hạ Kỳ Như? Hạ Kỳ Như đang định bật google map để tìm đường về thì đột nhiên nghe thấy người gọi tên mình, nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là quay đầu lại mà là giả vờ như không nghe thấy người kia gọi mà đi tiếp, trong lòng lại tự mắng bản thân đãng trí.
Nếu nói nơi duy nhất nằm ngoài sự quản lý của thời gian thì đó chính là Âm phủ.
Thế giới nào cũng có người chết, mà bất cứ người chết nào cũng đều phải xuống Âm phủ, sau khi chịu trừng phạt tùy theo mức độ nặng nhẹ cho tội lỗi của bản thân khi còn sống xong mới có thể đến cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà để đi đầu thai chuyển kiếp, thế nên cất công lập ở mỗi thế giới, mỗi kiếp người một cái Âm phủ làm cái gì, cứ gom chung thành một cái luôn cho nó giản lược.
Mà Hạ Kỳ Như nắm điểm này khá rõ, hơn nữa cô từng làm việc ở Âm giới, nói là thị nữ của Diêm Vương còn không bằng nói là trợ lý kiêm chân sai vặt cho hắn đi, thế nên nếu bị người ở Âm giới nhận ra cũng không có gì khó hiểu, chỉ là...cmn...đây không phải hồn ma cũng không phải quỷ sai mà là Thần Chết đó.
Đáp lời hắn?
Ha...kẻ điên với người sắp chết mới đáp lời hắn nhé.
- Hạ đại nhân, là cô đúng không?
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên bên tai cô, Hạ Kỳ Như vẫn giả vờ không nghe thấy, cực kỳ bình tĩnh mà đi tiếp.
- Hạ đại nhân, ta biết cô nghe thấy lời ta nói mà.
"..." cô không nghe thấy gì hết, đừng có gọi cô nữa.
- Hạ đại nhân, cô đang lạc đường đúng không? Để ta dẫn cô ra ngoài nhé?
"..." dẫn ta xuống Âm phủ à? Ta không dại nhé.
- đại nhân, rẽ trái đi, nếu ngài rẽ phải thì sẽ tới nghĩa trang đấy.
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền theo bản năng quẹo trái, sau đó...
- đại nhân, ta biết cô có thể nghe thấy lời ta nói mà.
Bóng đen kia đắc ý nói, chỉ là hắn không có khuôn mặt, hoặc giả khuôn mặt của hắn ẩn sau lớp vải đen kia, cho nên Hạ Kỳ Như có cảm giác kẻ đang nói chuyện với cô chỉ là một cái áo choàng chứ không phải là Thần chết.
Hạ Kỳ Như: "..." chết tiệt, đúng là số nhọ mà, mới sống lại ngày đầu đã gặp lại "đồng nghiệp" rồi.
Muốn bỏ chạy quá phải làm sao đây?
- rồi ngươi muốn sao hả? Thần chết số 23?
Hạ Kỳ Như nhẫn nhịn cảm giác muốn co chân chạy kia mà quay lại nhìn cái tên đang khoác một cái áo choàng đen liền mũ cùng một cây lưỡi liềm ở trên tay ở phía sau mình, giọng điệu tuy dữ dằn, nhưng nội tâm lại đang dần sụp đổ.
Mẹ ơi, tim con mong manh lắm đó, sao lại để con vừa ngày đầu tiên sống lại đã phải chịu kích thích lớn