Hạ Kỳ Như, cô không đi cùng chúng tôi cũng được, bên này chúng tôi có chút vật tư, cô giữ lại mà dùng. Hắc Vô Thường thấy cô liên tiếp từ chối thì không miễn cưỡng cô nữa, còn chủ động chia sẻ vật tư của mình cho cô, thế nhưng Hạ Kỳ Như vẫn từ chối bọn họ.
- không cần.
Nói xong liền chọn một hướng khác mà đi.
Mạng mình đã khó bảo toàn rồi còn muốn lo cho người khác, nói bọn họ ngốc cũng chẳng sai chút nào.
Hơn nữa cô và bọn họ đều đến từ Âm giới, quanh người tử khí mịt mù.
Tổ hợp này đi theo nhau để cùng nhau kéo người khác về trời à?
Cho nên bọn họ vẫn là mạnh ai nấy đi, việc ai nấy làm vẫn hơn.
Hắc Vô Thường thấy vậy cũng không nói gì nữa, cứ thế nhìn cô rời đi, lát sau mới hỏi người bên cạnh.
- giờ chúng ta làm gì đây?
Bạch Vô Thường theo thói quen xoa xoa cằm mình.
- đi theo cô ấy đi, nhỡ cô ấy mà chết chúng ta sẽ bị nhốt ở đây luôn đấy.
Đúng vậy, Hạ Kỳ Như mà chết liền sẽ rời đi ngay, còn bọn họ mà chết thì sẽ phải ở đây cho đến khi cửa không thời gian mở ra lần nữa.
Đây chính là khác biệt giữa một người cầm chìa khóa và một người không cầm chìa khóa.
Mà hiển nhiên người cầm chìa khóa lúc này là Hạ Kỳ Như.
Hắc Vô Thường nghe vậy liền gật đầu, bắt đầu đi theo phương hướng mà cô vừa rời đi.
Thế nhưng con đường kia làm gì còn ai nữa, hai người họ chạy mấy vòng cũng không thấy người đâu, ngược lại còn suýt bị mấy sinh vật kia ăn thịt, bị bọn chúng đuổi tới sống dở chết dở.
Mà Hạ Kỳ Như, đối tượng tìm kiếm của bọn họ lại đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm đen, ung dung nhìn bọn họ bị mấy sinh vật kia đuổi đến mấy con phố.
Cô thấy quái vật đã bị bọn họ dụ đi mất, đang định rời đi thì đột nhiên thấy một con lạc đàn.
Hạ Kỳ Như không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên ném một hòn đá xuống đầu nó, con quái vật kia sờ đầu mình rồi cái rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó nó đột nhiên gào lên.
Động tĩnh này thu hút sự chú ý của những con còn lại, rất nhanh chóng, dưới chân cô đã tập hợp được vô số sinh vật ngoài hành tinh.
Tiểu Hắc: "..."
Tiểu chủ nhân, coi nghiêm túc không vậy?
Đang yên đang lành cô đi trêu chúng nó làm gì?
"..."
Hạ Kỳ Như nào muốn trêu chúng nó, cô chỉ muốn bắt một con về xem thử xem nó có thật sự bất bại như lời người ta nói hay không mà thôi, ai biết nó lại gọi đồng bạn của mình đến chứ, nhưng vì trở ngại mặt mũi, cô vẫn giả vờ huênh hoang đến cùng.
"Sợ gì chứ, chúng có với tới chúng ta đâu mà lo."
Tuy mấy sinh vật này có thể nhân bản lại còn gần như bất tử, thế nhưng nó vẫn giống con người, không thể bay, không thể nhìn thấy trong bóng tối, cho nên lúc này dù chúng nó muốn ăn cô đến cỡ nào cũng không ăn được, chỉ có thể đứng ở phía dưới nhìn cô như nhìn động vật quý hiếm trong sở thú vậy.
Hạ Kỳ Như: "..."
Vì sao cô lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy chứ?
Hạ Kỳ Như vừa định lấy đá chọi mấy sinh vật kia tiếp thì cô đột nhiên thấy một con nhặt một hòn đá dưới chân lên mà ném về phía cô, mấy con còn lại thấy vậy cũng dồn dập làm theo.
Mà lực tay của mấy con này rất mạnh, Hạ Kỳ Như cách xa bọn chúng như thế mà bọn chúng vẫn có thể ném được tới chỗ cô.
Chơi ngu rồi.
Hạ Kỳ Như quay người liền kêu Tiểu Hắc bỏ chạy, đám sinh vật dưới kia thấy vậy liền đuổi theo cô, còn vừa đuổi vừa nhặt đá ném làm náo loạn cả một khu phố.
- bên kia có chuyện gì vậy?
Tại một tòa cao ốc, một người đàn ông nhìn rađa trên màn hình, phát hiện những đốm đỏ đang phân tán trong thành phố đột nhiên tụ lại một điểm thì nhíu mày.
- đội trưởng, hình như chúng nó đang đuổi theo thứ gì đó.
Người bên cạnh nói xong liền giật mình.
Nếu vậy có phải bọn họ sống rồi không?
Mấy ngày nay bọn họ luôn muốn rời khỏi thành phố này, thế nhưng lũ
quái vật kia rất thông minh, biết bọn họ muốn rời đi nên đã sớm chặn lại ở các ngả đường, tuy bọn họ từng có ý định hi sinh một vài người để thu hút sự chú ý của lũ quái vật kia, từ đó nhân cơ hội chạy thoát khỏi nơi này.
Thế nhưng bọn họ thử một lần, không chỉ không thoát được mà còn uổng phí mất mấy mạng người.
Mà tất cả đều là đồng đội vào sinh ra tử với bọn họ, điều này không khỏi để lại bóng ma tâm lý trong lòng mọi người, cho nên sau lần đó đội trưởng liền cấm bọn họ đề ra chủ ý này, cũng không cho bất cứ ai dùng cách này nữa.
Vốn tưởng phải chôn xác ở đây rồi, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được chuyện tốt như thế.
- cậu đi bảo mọi người chuẩn bị rời khỏi đây đi.
- vâng, đội trưởng.
- còn cậu cùng tôi ra ngoài xem tình hình.
Đội trưởng nói xong liền cùng một người nữa rời đi, hắn vừa đi được hai bước thì người phía sau gọi giật lại.
- đội trưởng anh mau quay lại nhìn rađa đi.
Người đàn ông kia nghe vậy liền quay lại, phát hiện những chấm đỏ trên màn hình đang dần thu hẹp lại, sau đó liền không di chuyển nữa.
Bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, những chấm đỏ trên màn hình đã dần biến mất, rất nhanh chóng trên màn hình chỉ còn lại một chấm đỏ duy nhất.
Mọi người: "..."
Gặp quỷ rồi.
Tiểu Hắc: "..."
Đúng là gặp quỷ rồi.
Mặc dù nó là quỷ, nhưng nó là một con quỷ hiền lành.
Nếu nói về ác quỷ thật sự, thì phải nói đến tiểu chủ nhân.
Mấy chục phút trước.
Sau một hồi chạy mãi vẫn không cắt đuôi được mấy con quái vật kia, Hạ Kỳ Như phát cáu nên dụ chúng nó vào khu rừng bên cạnh, sau khi cho chúng nó đi vào liền tạo một cái kết giới để nhốt chúng nó ở bên trong.
Không những vậy còn không ngừng thu nhỏ kết giới lại, ép đến mấy con quái vật kia vì sinh tồn mà tự giết lẫn nhau để mở rộng không gian xung quanh mình.
Hơn nữa bởi vì là chúng nó tự cắn xé lẫn nhau, cho nên rất nhanh một con rồi hai con bị đồng loại của mình xé thành mấy mảnh, cho đến khi chỉ còn lại một con duy nhất, hơn nữa đây là sinh vật đã biến dị, cao cấp hơn cả những sinh vật còn lại.
Loại thao tác này, Tiểu Hắc đại khái là chưa bao giờ nghĩ tới nó sẽ tồn tại trên người chủ nhân mình.
Hạ Kỳ Như mặc kệ nội tâm tràn đầy giông bão của Tiểu Hắc mà bảo nó đưa mình đến trước mặt con quái vật đã tiến hóa kia, con quái vật thấy cô đến gần liền liều mạng lao tới chỗ cô.
Tuy nó vừa tự tay giết chết đồng loại của mình, thế nhưng ánh mắt nó vẫn như cũ, vẫn nhìn chằm chằm vào cô như nhìn đồ ăn vậy.
Hiển nhiên những sinh vật này không phải là người, cho nên chúng sẽ không tồn tại thứ gọi là nhân tính.
Chỉ cần sống sót, chúng sẵn sàng giết chết đồng loại của mình mà không chút do dự.
Hạ Kỳ Như nhìn con quái vật duy nhất còn sót lại này, tuy có hơi ngứa mắt nhưng mà vòng tròn cô tạo ra chỉ có thể thu nhỏ tới đấy, không thể nhỏ hơn được nữa, thế nên Hạ Kỳ Như nhìn một hồi, cuối cùng quyết định mang nó theo.
Cô cũng đói, cô phải tìm đồ ăn.