Nửa đêm.
Hạ Kỳ Như đang men theo con đường nhỏ bên cạnh một khu chung cư, một sinh vật cấp thấp đột nhiên lao ra, cô vốn đã đề phòng sẵn nên con quái vật này vừa lao ra liền bị cô chém đôi, lúc chúng nó chưa kịp nhân bản, con quái vật bên cạnh cô đã lao tới xé xác chúng nó.
"..."
Quái vật lén nhìn cô gái bên kia một chút, thấy cô không chú ý tới bên này liền nhét vội miếng thịt vào miệng, sau lại liếc sang bên kia một chút, lại cho tiếp một miếng.
Nhưng nó vừa nhét đến miếng thứ ba, tay liền bị sống kiếm đập một cái.
Con quái vật tủi thân muốn chết.
Nó là động vật ăn thịt mà, sao cô có thể bắt nó ăn chay chứ?
Hơn nữa nó đã nghe lời cô chỉ ăn thịt mấy sinh vật cấp thấp này, không ăn thịt người rồi mà, cô vì sao vẫn đánh nó chứ?
Con quái vật không cam tâm, nhưng sau cũng không dám lén lút ăn vụng nữa.
Nó học theo mấy bộ phim hay thấy cô xem kia, vừa thấy cô quay người liền đấm đá loạn xạ vào không khí, còn chửi cái gì đó nữa, nếu Hạ Kỳ Như mà quay lại nó liền lập tức quay lại vẻ bình thường, chuyên tâm tiêu diệt mấy con quái vật cấp thấp kia.
Hạ Kỳ Như cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không biết điểm khác biệt ở chỗ nào, thế nên cô lại tiếp tục đi tiếp.
Con quái vật thấy vậy liền rất đắc ý mà vui vẻ chạy theo sau cô, thi thoảng lại giúp cô xử lý vài kẻ theo đuôi.
Bất giác, ánh mặt trời đã bắt đầu xuất hiện ở đường chân trời.
Hạ Kỳ Như đóng phim hành động pha kinh dị ở bên ngoài một đêm, trời vừa sáng liền phát hiện bản thân thế mà lại vòng lại chỗ cũ cô bị lạc đường ngày hôm qua.
Bình thường bùa truyền tống có phạm vi dịch chuyển trong bán kính 3km, cho nên địa điểm cô bị dịch chuyển thường không cách xa địa điểm cũ cho lắm.
Nhưng vì sao cô đi xuyên suốt cả đêm mà đến bây giờ mới tới đây?
Hoặc giả là cô thực ra luôn đi vòng vòng quanh khu vực này, chỉ là do trời tối nên không nhận ra?
Hạ Kỳ Như cảm thấy nơi này có vấn đề, cho nên cô quay người lại đi theo một hướng khác.
Thế nhưng bất kể cô đi theo hướng nào, địa điểm cuối cùng vẫn là cái hố đó.
Cô thấy vậy liền nhặt lấy một viên đá ném vào trong, viên đá vậy mà bị nghiền nhỏ thành bột phấn chỉ trong chớp mắt.
Một cái phi thuyền đột nhiên hiện ra trước mắt cô, sau đó lại lập tức biến mất.
Hạ Kỳ Như lập tức lùi ra sau một bước, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
Đừng nói là người ngoài hành tinh rủ thêm đồng bọn xuống đây nhé?
Một chủng tộc thôi đã hành cô đủ thảm rồi, nếu còn thêm một chủng tộc nữa chắc cô tự sát luôn cho lành.
"Tiến lên đi, tiểu chủ nhân của ta, cô có thể mà."
Tiểu Hắc vô cùng tích cực cổ vũ cô, Hạ Kỳ Như nhìn nó mặt sầm sì.
Cô không được.
Cô đến đây chỉ để tìm người, kết quả người không tìm được, bản thân suýt thì thành thức ăn của người khác mấy lần.
Haiz, quả nhiên mộng tưởng thì tốt đẹp, hiện thực thì tàn nhẫn.
Không phải trong truyện ngôn tình cô hay đọc, tất cả đều là nam chính đi tìm nữ chính, bảo vệ nữ chính, yêu thương nữ chính sao?
Ai như nam chính nhà cô...giờ còn không biết hắn đang phiêu bạt nơi nào nữa kìa.
Nhỡ mà hắn xui xẻo có khi sớm đã chui vào bụng quái vật rồi cũng nên.
Hạ Kỳ Như càng nghĩ càng tuyệt vọng, gương mặt bình tĩnh có dấu hiệu tan vỡ.
Huhu, cô muốn về nhà quá đi mất.
"...Tiểu chủ nhân, biết đâu cô lại là nữ chính của một bộ ngôn tình có kết buồn thì sao?"
Ví như Khởi Phong thực ra đã chết từ thế giới trước đó rồi, cho nên tới thế giới này cô mới không thể gặp lại hắn.
Hoặc giả là...hắn bị mất ký ức nên quên đi cô mà yêu một cô gái khác.
Máu chó hơn chính là hắn như cô nói sớm đã bị quái vật ăn thịt rồi thành phân bón nuôi lớn mấy thực vật biến dị xung quanh rồi
cũng nên.
Tiểu Hắc không sợ chết mà thêm dầu vào lửa, dù sao mấy ngày nay nó cũng xem được không ít sách ngôn tình ngược luyến tàn tâm từ trong không gian của tiểu chủ nhân, ánh mắt nhìn đời không khỏi u ám hơn một chút.
Hạ Kỳ Như nghe xong quả nhiên gào khóc càng dữ dội hơn, nhưng là vì biết Tiểu Hắc lén lấy sách của cô đi đọc, cô đã bảo mà, sao sách trong kho nhà cô lại thâm hụt nhiều như thế, hóa ra là nó trộm đi.
Tận thế thiết bị thông tin liên lạc đã kém, có mỗi mấy cuốn sách đọc giải trí mà nó cũng giành với cô, đồ độc ác.
"..."
Tiểu chủ nhân, trọng tâm nằm ở chỗ đấy sao? Nằm ở chỗ đấy sao?
Tiểu Hắc còn đang kêu gào, tiểu chủ nhân đột nhiên nắm lấy nó lắc mạnh.
Sách từ trên người nó rơi lả tả xuống đất, Hạ Kỳ Như lấy được đồ liền ném nó sang một bên, nhặt mấy cuốn sách kia thả lại vào không gian của mình, còn cấm nó không có việc không được chui vào đấy nữa.
Tiểu Hắc: "..."
Tình chủ tớ chính thức rạn nứt từ đây.
Chủ nhân này ai muốn thì muốn, nó không muốn nữa.
Nó muốn bỏ nhà ra đi.
Tiểu Hắc lần này nói là làm, nó nhân lúc Hạ Kỳ Như không để ý liền bay lên trời, rất nhanh liền không thấy tung tích đâu nữa.
Hạ Kỳ Như chỉ nhìn theo không có ý định giữ lại.
Sau khi kiểm tra lại mấy bảo bối của mình xong liền quay người đi tiếp, lần này là đi theo hướng mặt trời mọc.
Nhưng bất kể cô đi bao xa, đi thế nào, điểm cuối cùng vẫn luôn là cái hố kia.
Hạ Kỳ Như hơi nghi hoặc vẽ một trận pháp xuống mặt đất.
Một lúc sau mấy luồng sáng từ dưới chân cô bắt đầu tản ra tứ phía, sau nó giống như đụng phải một bức tường trong suốt liền dừng lại không đi tiếp được nữa, chỉ có thể men theo bức tường trong suốt kia mà bò lên, cuối cùng tất cả những điểm sáng kia từ tứ phía dần tụ lại một điểm ở trên đỉnh đầu cô.
Lúc này cô mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã bị nhốt trong một cái lồng rộng lớn.
Hạ Kỳ Như thử dùng bùa truyền tống, phát hiện nơi mình bị dịch chuyển tới chính là biên giới của cái lồng kia.
Cô lại thử mấy lần nữa, kết quả đều như vậy, hoặc là ở rìa biên giới, hoặc là ở trung tâm của nó.
Nếu là vậy việc cô đi loanh quanh ở nơi này suốt cả đêm hoàn toàn là có khả năng.
Chỉ là nó xuất hiện từ khi nào chứ?
Hạ Kỳ Như nhớ đến thứ vừa rơi xuống mặt đất ngày hôm qua, thế là lập tức đi đến đó.
Bởi vì biết chắc bản thân đi đường nào cũng sẽ quay trở lại cái hố kia nên Hạ Kỳ Như cứ thế đi thẳng, quả nhiên cô rất nhanh liền quay lại vị trí của cái hố kia.
Nhưng mà cái hố này cũng có lớp bảo vệ, cô mà trực tiếp đi xuống kiểu gì cũng bị nó đốt thành tro ngay.
Làm thế nào bây giờ?
Cô còn đang ngồi suy ngẫm chuyện nhân sinh, Tiểu Hắc đã nhanh chóng trở lại rồi, nhưng nó còn giận cô nên không quấn cổ tay cô như mọi khi mà bay lơ lửng ở một góc, mỗi người chiếm cứ một phương.