Hoàng tiểu thư, cô tỉnh rồi. Tiểu Hạ còn đang mơ màng, một âm thanh ngọt ngào của nữ giới ở bên cạnh đột nhiên vang lên làm cô tỉnh hẳn.
Người này...là ai vậy?
- đây là đâu vậy?
Người phụ nữ thấy nét mặt cô căng thẳng lẫn cảnh giác liền trấn an cô.
- đây là Trần gia, ở đây rất an toàn, cô không cần phải sợ hãi như vậy.
Tiểu Hạ nghe vậy liền nhíu mày.
Trần gia?
Trần gia nào chứ?
Tiểu Hạ nghĩ gì hỏi nấy, người phụ nữ kia không vì vậy mà thấy phiền, vẫn rất tận tậm trả lời câu hỏi của cô.
- Hoàng tiểu thư không biết cũng phải, dù sao tập đoàn Vạn Đạt cũng mới điều cơ sở về nước được một thời gian.
Tập đoàn Vạn Đạt?
Tiểu Hạ lục lại trí nhớ một hồi mới mò ra cái tên này.
Tập đoàn Vạn Đạt tuy ở trong nước không mấy nổi bật nhưng lại rất nổi tiếng ở nước ngoài, thậm chí còn nhiều lần lọt top doanh nghiệp 100 doanh nghiệp phát triển nhất thế giới.
Có điều vì sao cô lại ở đây chứ?
Cô nhớ nhà mình đâu có mối liên kết nào với tập đoàn này đâu, còn cả người phụ nữ trước mặt này nữa.
Khí chất quả thật không tầm thường nha.
- cô là ai vậy?
Biết cũng nhiều đấy nhỉ?
Người phụ nữ lại nở nụ cười tiêu chuẩn đầy chuyên nghiệp ra.
- tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Lương Ngọc, là thư ký của Trần tổng.
- à, vậy em trai tôi đâu rồi?
- cậu ấy đang bàn chuyện với thiếu gia, lát nữa sẽ tới thăm cô sau, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép.
Thư ký Lương nói xong liền rời đi.
Chỉ còn lại một mình Tiểu Hạ mới đưa tay lên xoa xoa cổ mình.
Cô nhớ rõ khi đó có người đánh cô ngất xỉu, mà ở bên cạnh cô khi đó chỉ có thằng nhóc Hoàng Minh mà thôi.
Nói không giận nó thì là nói dối nhưng cô vẫn thấy bất lực nhiều hơn.
Dù rằng có đôi lúc cô muốn ở bên Lục Cửu thật, nhưng Hoàng Minh là người thân còn lại của cô, cô tuyệt đối không bỏ mặc nó.
Cho nên khi đó cô có do dự, cũng có không đành lòng, nhưng cô cũng đã quyết định rồi, cô sẽ không trở về bên hắn.
Vì vậy Hoàng Minh không nhất thiết phải đánh ngất cô.
Nhưng cái cô để tâm hơn cả là em trai cô vì sao lại quen biết người của tập đoàn Vạn Đạt?
Một năm qua rốt cuộc nó đã trải qua những chuyện gì?
Tiểu Hạ còn đang nghi hoặc, một mảnh vải đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, chưa đợi cô ngạc nhiên nó đã ngay lập tức quấn lấy cô tay cô rồi.
Thế nhưng Tiểu Hạ không hề cảm thấy bất ngờ hay sợ hãi, ngược lại cô còn có cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ, giống như từ trước đến nay, mảnh vải này vốn luôn quấn ở cổ tay cô vậy.
Đây lẽ nào là Tiểu Hắc trong lời kể của Hoàng Minh sao?
Lẽ nào cô thật sự là Hạ Kỳ Như sao?
Tiểu Hạ trước giờ không tin chuyện tiền kiếp, nhưng lúc nhìn thấy Tiểu Hắc cô liền dao động rồi.
Chỉ là không phải cậu nói Tiểu Hắc là một sinh vật có ý thức, có thể nói chuyện sao? Vì sao lúc này nhìn nó yên lặng vậy?
Tiểu Hạ tò mò sờ lên tua vải một cái, chất vải mềm mịn, lúc nó quấn lên cổ tay cô cô hoàn toàn không cảm giác được nó, thực sự rất dễ chịu.
Tua vải trên tay bị cô chạm vào liền hơi run lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng.
Sau đó Tiểu Hạ có làm thế nào nó cũng không phản ứng lại nữa.
Tiểu Hạ thấy vậy liền nhàm chán rời khỏi giường, đi đến cửa sổ sát đất ở bên cạnh.
Cô không hề hay biết từ sau khi mảnh vải đen này xuất hiện, những thứ không sạch sẽ ở xung quanh nơi này đều đã biến mất không còn dấu vết.
Cốc cốc...
Tiểu Hạ đang mải nhìn quang cảnh bên ngoài, đằng sau liền vang lên tiếng gõ cửa, cô vừa quay người lại cửa phòng cũng được mở ra luôn.
"..."
Vậy còn gõ cửa làm gì?
Để thể hiện bản thân là người lịch sự à?
Người tiến vào là Lương Ngọc, bên cạnh cô ta là một người đàn ông ngoại quốc, theo sau là hai người hầu gái và hai giá treo đầy áp váy áo đủ thể loại, đủ màu sắc.
Chưa kịp để Tiểu Hạ thắc mắc, Lương Ngọc đã giải thích trước.
- Hoàng tiểu thư, bởi vì không biết rõ sở thích cũng như số đo thân thể của cô, cho nên hôm nay tôi thay mặt Trần tổng đặc biệt mời nhà thiết kế
Kevin Hart đến thiết kế trang phục giúp cô.
Tiểu Hạ: "..."
Đại gia.
Kevin Hart?
Chính là nhà thiết kế hàng đầu nước Anh đó hả?
Nghe nói một bộ trang phục do ông thiết kế luôn có giá từ vài nghìn đô đến vài chục nghìn đô trở lên thôi đó.
Bản tiểu thư ngày xưa có tiêu xài hoang phí, nhưng cũng không tiêu hoang đến mức này đâu, lại còn không phải tiêu tiền của mình nữa chứ.
- Hoàng tiểu thư không cần phải ái ngại, đây là những đãi ngộ mà cô nên được hưởng.
Lương Ngọc nhìn ra cô kháng cự liền nhanh chóng giải thích.
Tiểu Hạ nghe vậy hơi nhíu mày.
- ý cô là sao?
- những người gia nhập tập đoạn Vạn Đạt đều sẽ được hưởng những đãi ngộ cấp cao nhất của tập đoàn, và đương nhiên người nhà của họ cũng sẽ được hưởng những đãi ngộ tương tự.
Tiểu Hạ nghe vậy mày nhíu lại càng sâu.
Là Hoàng Minh sao?
Dù biết sự thật nhưng cảm giác bài xích trong cô chỉ có tăng chứ không có giảm.
Trước đó đồ mà Lục Cửu đặt may cho cô đều là hàng định chế, cho nên khỏi nói cũng biết không phải nhà đặc biệt có tiền tuyệt đối không mua được, thế nhưng cô lại dùng đến cực kỳ tự nhiên mà không có chút áp lực tâm lý nào, bởi vì cô biết mục đích của hắn chỉ nhắm vào một mình cô, cho nên thay vì bài xích, cô lại thích nghi rất nhanh chóng.
Nhưng lần này thì khác, bởi vì những đãi ngộ này đều là do em trai cô đổi lại.
Mà Hoàng Minh mới có bao nhiêu tuổi chứ?
Thậm chí vì vụ tai nạn mà nó còn không được thi tốt nghiệp phổ thông.
Cho nên rốt cuộc nó làm việc gì cho tập đoàn Vạn Đạt mà có thể có được những đãi ngộ này?
Cô không tin một tập đoàn lớn như bọn họ lại chấp nhận một thằng nhóc còn chưa cả kịp tốt nghiệp phổ thông như Hoàng Minh vào làm.
Nhất định là bọn họ đã ép nó làm cái gì đó.
Tiểu Hạ không muốn làm gánh nặng cho em trai mình, thế nhưng mặc kệ cô từ chối thế nào, Lương Ngọc sau đó vẫn lấy được số đo của cô.
- trong lúc chờ đợi trang phục mới chuyển tới, Hoàng tiểu thư cứ dùng tạm những trang phục này trước nhé.
Lương Ngọc nói xong liền cho hầu gái sắp xếp lại quần áo cho cô rồi rời đi.
Tiểu Hạ nhìn những thương hiệu quen thuộc kia, vẻ mặt sắp không giữ được bình tĩnh rồi.
Thằng em trai trời đánh của cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả?
...
Tiểu Hạ chờ hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn không chờ được Hoàng Minh về để hỏi cho ra nhẽ.
Không phải bận việc này thì bận việc kia.
Bây giờ là nửa đêm rồi đó đại ca?
Công ty các người như thế là đang bóc lột sức lao động của nhân viên một cách trái phép đấy.
Tiểu Hạ mắng chửi trong lòng một hồi, cuối cùng hậm hực quay về giường ngủ, nhưng bởi lạ chỗ nên cô không ngủ được, mãi tới gần sáng mới chợp mắt được một lúc, đến lúc tỉnh dậy đã gần trưa rồi.
Cô vừa dậy, người hầu liền đưa bữa trưa vào cho cô.
Tiểu Hạ không muốn ăn cho lắm, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của nữ hầu gái, cô cuối cùng vẫn ăn mấy miếng cho có lệ.
Nữ hầu gái lúc này mới ngoan ngoãn rời đi.