Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Đen trắng (25)


trước sau

Đạo sỹ bị gọi hồn, cả khuôn mặt trắng nhợt như xác chết, ông ta không nghĩ gì nhiều lập tức quỳ sụp xuống.

- tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô, xin cô tha mạng cho tôi.

Nói xong liền hơi ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia một cái, trong lòng thấy khó hiểu không thôi, ông ta cảm thấy cô gái ban nãy mình nhìn thấy và cô gái trước mặt này dường như không phải là một người, cô gái hiện tại tuy vẫn rất xinh đẹp nhưng so với cô gái ban nãy lại không sánh bằng.

Ảo giác của ông ta sao?

Vị đạo sĩ có chút tiếc nuối, sau đó đành tự an ủi bản thân mình.

Tuy cô gái này không đẹp bằng mỹ nữ ban nãy nhưng so với những cô gái khác vẫn đẹp hơn bội phần.

Tính ra ông cũng không thiệt lắm.

"..."

Cô gái nghe xong lại nhìn vẻ mặt háo sắc của tên đạo sĩ kia, nội tâm có chút vỡ vụn.

Vì sao người đánh thức cô không phải là bạch mã hoàng tử mà lại là tên đạo sĩ dâm dê đê tiện này? Why?

- thật sự là ông gọi tôi dậy?

Cô không chết tâm lại hỏi lại lần nữa, vị đạo sĩ kia nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô lại tiếp tục gật đầu.

Ông ta gật đầu xong, thân mình cô gái kia hơi lung lay một chút, lát sau một khôi phục lại dáng vẻ bình thường mà nói.

- đạo sỹ, ông có biết một người nếu còn sống mà làm quá nhiều điều ác, khi chết sẽ phải chịu đày qua bao nhiêu tầng địa ngục không?

Bà đây tuyệt đối không thể chấp nhận sự thật ông ta là người đã đánh thức mình, tu vi của vị đạo sĩ kia căn bản không thể đánh vỡ được lớp phòng ngự của Tiểu Hắc được.

Hơn nữa từ linh hồn của ông ta cô biết được người này vốn chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, ban nãy ông ta còn có ý đồ xấu với cô nữa.

Mà một người dâm dê đê tiện, còn hay dùng miệng lưỡi để lừa gạt người khác như ông ta sau khi xuống địa ngục, nhất định sẽ bị quỷ sai rút lưỡi đầu tiên, vừa để tránh bọn họ dùng miệng lưỡi gian xảo của mình để lừa gạt người khác, vừa để sau này hắn không thể tiếp tục nói dối được nữa, sau khi rút lưỡi xong lại bị lột sạch quần áo rồi đưa tới Băng Sơn Địa Ngục, chịu cái lạnh cắt da cắt thịt ở đó trăm năm, sau khi chịu phạt xong cũng không được đầu thai ngay mà tiếp tục đưa tới Dầu Oa Địa Ngục, bị đưa vào chảo dầu mà chiên mà lật, nếu còn không tiêu trừ hết tội ác của mình thì sẽ bị đưa vào cõi luân hồi, tiếp tục chịu khổ ở đời kế tiếp, cho đến khi bản thân thành tâm hối cải mới thôi.

Đạo sỹ bị ép phải trải qua những cảnh tượng kia, trong tiềm thức liền nảy sinh sự sợ hãi cùng kháng cự tột độ, ông ta liên tục quỳ lạy người trước mặt xin tha.

- đại nhân xin cô tha mạng chp tôi, sau này tôi sẽ không làm thế nữa, xin cô tha mạng.

Cô gái kia thản nhiên nói.

- Ồ, nếu ngươi cảm thấy Địa Ngục quá đáng sợ vậy thì đến thế giới của ta đi.

Không cần phải đi qua từng tầng địa ngục chịu sự tra tấn, cũng không sợ sau khi đầu thai sẽ tiếp tục chịu khổ, còn được cư dân ở đó đón tiếp cực kỳ nhiệt tình.

Chỉ là...ông ta sẽ mất đi tư cách làm người vĩnh viễn mà thôi.

- thế giới của cô?

Hai mắt vị đạo sỹ hơi sáng lên, nhưng ông ta nhanh chóng che giấu lại, một lúc sau mới dè dặt nói.

- tới đó rồi tôi có thể thường xuyên gặp cô sao?

Cô xinh đẹp như vậy, vậy thế giới của cô chắc cũng có nhiều người xinh đẹp như vậy lắm.

Vị đạo sĩ nghĩ vậy hai mắt càng thêm sáng, trong lòng cũng kích động không thôi.

Cô gái không trả lời ông ta mà hỏi ngược lại.

- vậy là ngươi đồng ý?

Đạo sỹ tuy vẫn còn đắn đo, nhưng sau cùng ông ta vẫn không thắng nổi dục vọng của bản thân mà gật đầu đồng ý.

- đúng vậy.

- vậy đi vào đó đi.

Vị đạo sĩ nhìn thấy cánh cửa đen ngòm bên cạnh, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, ông ta vừa định lùi lại, mông đã bị người ta đạp một cái, trực tiếp bay vào bên trong.

- tôi hối hận rồi, xin cô hãy tha mạng cho
tôi.

Đạo sĩ khổ sở bám vào đồ vật trong phòng, không ngừng hướng về phía cô gái kia cầu xin.

Ông ta còn sống chưa đủ mà!!!!

Cô gái chê ông ta phiền, trực tiếp khiêng cả cái bàn bị ông ta giữ chặt đi luôn coi như quà khuyến mãi.

Đạo sĩ: "..."

- đừng mà!!!!

Cánh cửa kia vừa đóng lại, tiếng hét thảm của vị đạo sĩ cũng im bặt luôn.

"Tiểu chủ nhân, chào mừng cô trở về."

Đạo sỹ vừa bị kéo đi, Tiểu Hắc liền từ trong không trung bay ra, thuần thục quấn lên cổ tay cô.

Cô gái nghe vậy liền cúi xuống nhìn nó, đôi mắt hoa anh đào hơi nheo lại.

Đúng vậy, cô...Hạ Kỳ Như đã trở lại rồi đây.

Những người từng cho cô ăn hành thay cơm ngày trước hãy chuẩn bị tinh thần đi.

Lần này còn không trả được thù, cô sẽ không mang họ Hạ.

...

Vệ sỹ đợi ở bên ngoài mãi không thấy vị đạo sĩ kia ra liền vội vã xông vào phòng kiểm tra.

So với ban nãy, căn phòng hiện tại đã sáng sủa hơn nhiều, mà ở giữa phòng, một cô gái đang đứng giữa không trung, hai tay cô chắp ra sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn có chút uy quyền, khiến không gian nơi này cũng bất giác nghiêm trang hơn vài phần.

- Hoàng tiểu thư?

Vệ sỹ vừa nhìn rõ người liền đồng loạt lùi ra sau.

Vì sao cô lại ở đây?

Không phải nói cô mất tích sao?

Cô vào đây từ khi nào?

Cô rốt cuộc là người hay ma vậy?

Còn nữa...

Cô vì sao có thể đứng lơ lửng ở không trung?

Đám vệ sỹ lúc này không giữ nổi bình tĩnh nữa, cả bọn không hẹn mà cùng rút súng ra nhắm vào cô mà bóp cò.

"..."

Mẹ kiếp, vì sao thế giới nào cô đi đến cũng đều được đón tiếp nồng nhiệt như vậy?

Không sợ để lại ám ảnh tâm lý cho người khác à?

Mắt thấy những viên đạn kia sắp bắn tới chỗ cô, một mảnh vải màu đen liền xuất hiện chắn giữa cô và đám người kia.

Leng keng...leng keng...

Viên đạn chạm phải màn chắn liền rơi xuống đất vang lên âm thanh lanh lảnh, mà cô gái kia một chút tổn hại cũng không có, báo hại mấy vị vệ sỹ vốn nổi tiếng với tinh thần thép cũng phải run sợ mà quay người bỏ chạy.

Nghe nói hôm đó Trần gia được một phen gà bay chó sủa.

Một người mất tích một năm đột nhiên trở về, trên người mang theo những năng lực kỳ quái khiến người khác phải hoảng sợ, còn khiến Trần tổng uy vũ một thời phải đi điều trị tâm lý.

Khỏi nói cũng biết sức sát thương lớn cỡ nào.

Cho nên tin tức cô trở về rất nhanh liền lan khắp nơi.

Lục Cửu vừa nghe cô trở về liền lập tức đi đến Trần gia, thế nhưng khi hắn đến cô đã không còn ở đấy nữa rồi.

Hắn có chút suy sụp, ngay lập tức cho người đi tìm cô khắp nơi mà đâu biết cô đang ngồi một góc, hai tay nắm lấy Tiểu Hắc mà lắc như điên chứ.

"Tiểu chủ nhân cô bình tĩnh lại đi."

Tiểu Hắc bị cô lắc đến đầu váng mắt hoa, trong lòng kêu khổ không thôi.

Vì sao nó lại có một cô tiểu chủ nhân bạo lực như thế chứ???.

"Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào được."

Vì sao cô lại có thể thích tên Cảnh Thiên kia được chứ?

Còn từng lưu luyến khóc lóc vì hắn nữa.

Huhu...mẹ kiếp...mất mặt chết đi được.

Bây giờ cô có nên đi giết người diệt khẩu không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện