Hạ Kỳ Như trầm mê trong việc bắt quỷ, cả ngày không thấy bóng dáng.
Diêm Vương nhìn danh sách tử vong bắt đầu xuất hiện những cái tên xa lạ liền biết cô đã lấy lại ký ức rồi.
Nhưng ông vẫn không hiểu cô làm thế nào mà nhận dạng được bọn họ.
Trước đó ông ta từng thử nhiều lần nhưng đều tay trắng trở về, sau liền từ bỏ không can thiệp vào chuyện của dương gian nữa.
Diêm Vương cũng từng thử tìm cô vài lần, nhưng địa điểm Hạ Kỳ Như dừng chân luôn rất ngắn ngủi, đa phần đến một lúc rồi đi.
Mỗi lần cô rời đi, trên sổ tử vong sẽ lại xuất hiện thêm mấy cái tên.
Mà những cái tên này đều là những người có tên trong danh sách tử vong nhưng sau cùng đều bị thế bởi những linh hồn vô tội hoặc biến mất một cách khó hiểu kia.
Bây giờ tuy vẫn không tìm được hồn, nhưng chí ít họ đã lấy lại được đúng tên người cần chịu phạt ở 18 tầng địa ngục, vậy cũng giảm được chút ít sai sót không nên có rồi.
Cho nên Diêm Vương không đi tìm cô nữa, hàng ngày chỉ chăm chăm nhìn vào những cái tên không ngừng xuất hiện trên sổ tử vong kia.
Càng nhìn càng thấy hoảng.
Rốt cuộc Âm giới đã để lọt lưới bao nhiêu linh hồn và rốt cuộc ông ta đã xử oan bao nhiêu người vậy?
Không chỉ Diêm Vương hoảng mà Hạ Kỳ Như cũng hoảng theo.
Những người bị chiếm xác không phải là công tử nhà này, lão đại nhà kia thì chính là quan chức cấp cao của chính phủ.
Mỗi lần muốn bắt người đều phải vượt qua 9981 tầng bảo vệ, khổ sở muốn chết.
Đặc biệt càng về sau, cấp độ càng khó.
Điều duy nhất khiến cô được an ủi chính là mặc dù trên thương trường, chính trị, hay trong giới xã hội đều có người biến mất tích bí ẩn, thế nhưng mọi người dường như lại không phát hiện ra điều đó, giống như...những người đó chưa từng tồn tại ở trên đời này vậy.
Việc này tiết kiệm cho cô rất nhiều thời gian, đỡ phải nghĩ cách chết cho bọn họ, càng không cần phải xử lý xác chết.
Chỉ là Hạ Kỳ Như chạy vòng vòng một hồi, cô bỗng dưng nhận ra một điểm liên kết kỳ lạ giữa những người kia.
Không biết vô tình hay cố ý, thế nhưng những đối tượng mà Hạ Kỳ Như loại bỏ đều là thành viên chủ chốt hoặc là đối tác làm ăn của tập đoàn Vạn Đạt.
Cho nên...
Khụ khụ...hiện tại Trần Tuấn Phong đang tế sống cô trên mọi mặt trận, nghe thấy người ở đâu liền kéo quân tới đấy.
Đáng tiếc, lần nào hắn cũng vồ hụt, không phải đến chậm một bước thì chính là bị tên Lục Cửu kia phá đám, tức đến mức lại phải nhập viện lần nữa.
Hạ Kỳ Như nào biết chuyện đó, hiện tại cô vẫn đang ngồi trong một quán cơm mà ăn ngon lành.
Tiểu Hắc lại không như vậy, cứ thấp tha thấp thỏm.
"Tiểu chủ nhân, ác quỷ càng về sau càng mạnh, cô nên cẩn thận một chút vẫn hơn."
Nó vẫn biết tiểu chủ nhân lợi hại, nhưng mà thân thể cô đang dùng chỉ là một người bình thường, cô vẫn có thể bị thương, bị giết chết bất cứ lúc nào.
Giống như trước đó, khi cô muốn bắt một linh hồn vậy.
Người kia nghe tin đồng loại của mình đều đã bị cô thu phục gần hết nên cố thủ trong nhà với tầng tầng lớp lớp bảo vệ.
Cho nên lúc Tiểu Hắc thấy cô cả người dính máu nằm lẫn trong đống người chết, nó còn tưởng cô thật sự có chuyện rồi cơ.
Sau đến gần mới biết cô chỉ là mệt quá nên ngất đi mà thôi.
Tiểu Hắc nhớ đến đây lại yên lặng nhìn Hạ Kỳ Như một cái.
Thực ra có một điểm nó không nói thật cho cô biết...
Lục Cửu kỳ thực vẫn âm thầm theo sau cô, còn nhiều lần giúp cô cản lại sự truy sát của Trần Tuấn Phong, cũng chính hắn là người ôm cô đến bệnh viện khi cô bị ngất xỉu sau khi giết chết ác quỷ kia.
Tiểu Hắc quả thật không hiểu cho lắm.
Không phải nói đã cắt đứt quan hệ không màng sống chết của đối phương rồi à?
Vì sao một người thì giúp người kia mở rộng địa bàn.
Người thì âm thầm đi sau bảo vệ không để cô bị thương chứ?
Có chút sai sai à nha.
IQ đầu gỗ Tiểu Hắc hiếm khi online, nhưng hôm nay nó lại có một suy đoán cực kỳ to gan.
Lục Cửu có khi nào là...
Tiểu Hắc còn chưa nói xong, phía đối diện chỗ tiểu chủ nhân đang ngồi đột nhiên nhiều thêm một người, sau khi nhìn rõ là ai, Tiểu Hắc lập tức an phận thủ thường mà làm một vật trang trí.
Không biết thì thôi, chứ biết rồi liền sợ.
Hix.
Trái ngược với tâm trạng thấp thỏm của Tiểu Hắc, Hạ Kỳ Như làm như không thấy hắn vẫn tiếp tục ăn ngon lành.
- em rốt cuộc đang định làm gì vậy?
Cuối cùng vẫn là Lục Cửu chịu thua mà mở lời trước.
Không phải trước đó cô ghét hắn lắm sao?
Vì sao lại luôn giúp hắn?
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền ngẩng đầu, khóe môi cô hơi cong lên, nhàn nhạt nói.
- tôi không muốn nợ ân tình của người khác.
Cho nên cô hiện tại chỉ đang trả nợ cho hắn mà thôi.
Hơn nữa...
- tôi cũng muốn xác nhận một chuyện.
Anh chết sớm quá tôi không xác nhận được thì toi.
- chuyện gì?
Lục Cửu nghi hoặc nhìn cô, chỉ thấy người đối diện đưa tay sang nắm chặt lấy tay hắn, một líc sau cô khẽ thì thầm nói.
- không phải sao?
Hạ Kỳ Như không cảm nhận được mối liên kết quen thuộc kia,
vẻ mặt cô mê man nhìn người đối diện.
Nếu đã không phải, vậy tại sao cô lại nhìn thấy bóng dáng của người đó ở trên người tên này chứ?
Là ảo giác của cô sao?
Không...
Cảm giác của cô không thể nào sai được.
Chí ít cô đã kiểm chứng rất nhiều lần, chỉ thiếu bước cuối cùng này mà thôi.
Nếu vậy khả năng duy nhất khiến cô không xác định được chỉ có một.
Nhất định đã có người ở phía sau ngấm ngầm giở trò rồi.
Đúng lúc này một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.
Hạ Kỳ Như nhìn thấy người kia, vẻ mặt đột nhiên sáng tỏ.
Cô hiểu rồi.
Lục Cửu thấy cô cứ nhìn ra bên ngoài chăm chú liền lên tiếng hỏi cô.
- Tiểu Hạ, em làm sao vậy?
- không có gì.
Hạ Kỳ Như thu tay lại, lại tiếp tục ngồi ăn cơm tiếp.
- anh cũng ăn đi.
Lục Cửu nghe vậy, vẻ mặt từ mơ hồ khó hiểu liền chuyển sang vui mừng, hắn cũng không khách khí bắt đầu ăn từng miếng một, tốc độ còn rất chậm.
Bởi vì đã rất lâu rồi hắn và cô mới lại được ngồi cùng một chỗ mà yên bình dùng bữa một lần nữa.
Không có nghi kỵ.
Không có ghét bỏ.
Chỉ đơn giản là cùng nhau dùng một bữa cơm.
Hạ Kỳ Như nhìn vẻ mặt không giấu nổi sự vui vẻ kia của hắn, không hiểu sao tâm lại mềm đi.
Đúng là đồ ngốc mà.
Thật khiến người khác muốn ghét cũng không ghét được.
...
Dù rằng nhà hàng hôm nay rất đông người nhưng không khí lại vô cùng yên tĩnh, mãi cho đến khi Hạ Kỳ Như đứng lên, Lục Cửu mới hấp tấp đưa tay ra giữ cô lại, động tác mạnh đến mức làm rơi cả bát đĩa xuống đất.
Điều kỳ lạ là dù hắn gây ra tiếng động lớn như thế nhưng lại chẳng ai quay sang nhìn, đến nhân viên phục vụ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lục Cửu cũng chẳng thèm để ý xung quanh, chỉ khư khư giữ tay cô lại, vẻ mặt đáng thương nói.
- em phải đi rồi sao?
Trời mới biết để tìm được cô hắn phải tốn biết bao công sức, nếu lần này cô lại rời đi tiếp, hắn phải mất bao lâu mới lại gặp được cô lần nữa chứ.
Hạ Kỳ Như có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
- tôi đi thanh toán.
- tôi đã thanh toán rồi.
"..."
Hạ Kỳ Như liếc nhìn xung quanh rồi lại nhìn ra bên ngoài một vòng, cuối cùng tầm mắt lại dừng lại trên người hắn.
- vậy chúng ta đi thôi.
Lục Cửu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, bàn tay hắn siết chặt cổ tay cô một cái rồi từ từ thả ra, lại bởi hắn hơi cúi đầu xuống nên không ai nhìn rõ vẻ mặt của hắn, càng không biết hắn hiện tại đang nghĩ gì, một lúc sau hắn mới ừm một tiếng, trả lời xong hắn mới giật mình mà ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cô.
- em vừa nói gì cơ?
Hạ Kỳ Như nhìn hắn vẻ mặt ung dung nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.
- không phải anh tới đón tôi về à? Vậy bảo người của anh nhường đường cho tôi đi.
Đem một đội quân hùng hậu như thế đến ăn cơm, anh không thấy làm như vậy là rất phô trương à?
- không được.
Lục Cửu lập tức đứng dậy nắm chặt lấy tay cô.
Hắn vừa đứng lên, tất cả những người khách trong nhà hàng cũng lập tức đứng lên theo, tràng cảnh này nếu gặp phải mấy người nhát gan chắc sớm đã khóc thét lên vì sợ rồi.
Lục Cửu biết cô bây giờ đã không còn là Hoàng Tiểu Hạ nhát gan khi trước nữa, thế nhưng hắn vẫn như cũ lo lắng cô sẽ sợ mình nên trừng mắt nhìn mấy người kia cảnh cáo một cái.
Đám vệ sỹ tiếp được sóng liền lập tức ngồi xuống cúi đầu ăn cơm.
Lục Cửu lúc này mới quay sang nhìn cô, vẻ mặt vẫn có chút rụt rè cẩn thận.
- vậy chúng ta về nhà nhé.