thiếu phu nhân, cô đã về rồi. Hạ Lăng còn đang do dự xem có nên leo tường vào theo bà chị mình hay không, đằng sau Hạ Kỳ Như đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn.
Hạ Lăng: "..."
Hạ Kỳ Như: "..."
Bỏ mịa.
Hình tượng của cô có phải hay không lại mất tiếp rồi.
"Tiểu chủ nhân, hình tượng của cô sớm đã mất sạch vào khoảnh khắc cô bị Khởi Phong bắt gặp ở lần trước rồi."
Và cô nên cảm thấy may mắn là hiện tại hắn ta không ở đây, nếu không để hắn nhìn thấy bộ dạng như muốn hồng hạnh vượt tường của cô bây giờ, nhẹ thì làm cho cô không xuống nổi giường, nặng thì cho cô và thằng nhóc Hạ Lăng sẽ âm dương cách biệt luôn.
Tiểu Hắc thấm thía mà nói một câu.
Hạ Kỳ Như: "..."
Bị nhắc lại quá khứ đau thương của mình, cô đột nhiên có xúc động muốn bóp chết Tiểu Hắc quá, phải làm sao đây?
"..."
- kia có phải tiểu thiếu gia không? Các cậu còn không mau mở cổng đón tiểu thiếu gia vào trong đi.
Chú Ngôn như không nhận thấy tình cảnh lúng túng hiện tại, thái độ vẫn rất đúng mực.
Vệ sỹ nghe lệnh lập tức đi mở cổng đón Hạ Lăng vào, Hạ Lăng nhìn khung cảnh trước mắt, thật sự rất muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Vì sao lại có cảm giác cậu và chị cậu như kẻ trộm bị chủ nhà bắt gặp vậy nhỉ?
Tiểu tỷ tỷ à, không phải tỷ coi trọng hình tượng lắm hay sao? Vì sao bây giờ lại luân lạc tới mức độ này chứ?
Trong lòng Hạ Lăng như có hàng nghìn con ngựa chạy qua, lớp da mặt cậu tôi dưỡng mấy năm qua cũng sắp không bảo trì được vẻ bình tĩnh nữa rồi.
Thế mà Hạ Kỳ Như ở phía đối diện lại vẫn trấn định như thường, còn phớt lờ ánh mắt cầu cứu của cậu cơ.
Người ta đã nói rồi, chỉ cần bạn không lúng túng, vậy lúng túng sẽ là người khác.
Cho nên cuối cùng ngoại trừ chú Ngôn ra, đám vệ sỹ đều bị thái độ bình tĩnh kiêu ngạo của cô làm cho ái ngại.
Bộ dáng kia giống như người bị bắt tại trận đang leo tường vào nhà là bọn họ chứ không phải cô.
Vệ sỹ: "..."
Vệ sỹ đột nhiên nhớ ra thiếu phu nhân nhà mình trọng hình tượng, cho nên khôn ngoan không nói gì cả, cũng làm như không biết gì, sau khi đón Hạ Lăng vào liền lấy cớ đi chuẩn bị phòng cho cậu ta mà chuồn đi.
Rất nhanh chóng cả trang viên chỉ còn lại mình cô và chú Ngôn.
- thiếu phu nhân, đại thiếu gia nói hôn lễ của hai người sắp tới gần rồi, cô vẫn nên hạn chế ra ngoài vẫn hơn.
Chú Ngôn là người mở lời đầu tiên, ông ta cũng là cố ý đứng ở đây đợi cô, cũng may lựa chọn này rất sáng suốt.
Nếu không để đại thiếu gia trông thấy cảnh này, với tâm trạng hiện tại của cậu ấy có khi đem Hạ Lăng đi chôn sống luôn cũng không biết chừng.
Hạ Kỳ Như trấn định gật đầu.
- tôi biết rồi.
- nhân đây tôi cũng nhắc thêm một câu, thực ra hôm nay đại thiếu gia không có đi ra ngoài, cô tự mình bảo trọng nhé.
Chú Ngôn dặn dò xong liền rời đi ngay lập tức, để lại Hạ Kỳ Như một mình bơ vơ trong gió lạnh.
Bây giờ nên về hay không về đây?
Hạ Kỳ Như ngồi đấu tranh tâm lý hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định trở về.
Đau dài không bằng đau ngắn, nếu cảm thấy dỗ không được nữa vậy trực tiếp đánh ngất là được.
Nghĩ vậy Hạ Kỳ Như liền bừng bừng khí thế mà đi về phòng mình, nhưng càng đến gần bước đi của cô càng chậm lại...
Hạ Kỳ Như trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ nhất Lục Cửu dỗi.
Mà chuyện này nói ra thì dài.
Từ lúc Hạ Kỳ Như trở về, trên dưới Lục gia như sống lại lần nữa.
Trước đó đại thiếu gia cả ngày âm âm u u, bọn họ đến thở cũng không dám thở mạnh, giờ thì khác rồi, từ ngày thiếu phu nhân trở về, tâm trí của cậu ấy đều để hết lên người cô, làm gì còn thời gian đi bắt bẻ bọn họ nữa.
Cho nên mọi người đặc biệt yêu quý Hạ Kỳ Như, dù rằng cô so với ngày trước có khó gần hơn, tính cách cũng âm trầm hơn nhiều, nhưng không sao, có thể ở được với đại thiếu gia sao có thể là người bình thường được chứ.
Quả nhiên là người của Lục Cửu, từ vệ sỹ đến người làm đều có tố chất tâm lý quả thật không phải dạng
vừa, mới đó đã nhanh chóng thích ứng với tính cách mới của Hạ Kỳ Như rồi, cũng rất nhanh đã thích nghi với độ dính người của Lục Cửu đối với cô.
Cứ về nhà là Tiểu Hạ đang ở đâu, Tiểu Hạ đang làm gì.
Mở miệng là Tiểu Hạ, khép miệng cũng là Tiểu Hạ.
Lúc hắn dỗi dộ dính người càng thêm đáng sợ.
Vâng, người ta dỗi thì chiến tranh lạnh các kiểu phải chờ người khác tới dỗ hoặc nhận sai, ví dụ như Hạ Lăng chẳng hạn, nhớ cô gần chết mà cô tới đón cậu chàng mới chịu trở về, tên này thì hay rồi, càng dỗi độ bám người của hắn lại càng cao.
Nhiều lần Hạ Kỳ Như còn nghi hắn cố tình dỗi để có cớ nhốt cô ở nhà với hắn cơ.
Chắc hắn sợ cô lại gặp chuyện nên mới quản chặt như thế, nhưng Hạ Kỳ Như đã không còn Hoàng Tiểu Hạ nữa rồi, bốn bức tường này không cản được cô, hắn không cho cô ra ngoài cô liền trốn đi, cho nên sau đó hắn không dám hạn chế tự do của cô nữa, sợ cô một đi không trở lại luôn.
Bây giờ cô muốn đi đâu cũng được, chỉ cần gọi trước để hắn đỡ lo là được.
Lục Cửu cảm thấy bản thân đã nhượng bộ đến bước cuối cùng rồi.
Thế mà cô vợ nhỏ nhà hắn lại chẳng có chút ý thức tự giác phối hợp nào, hở tý là mất tích, hại người làm ở Lục gia loạn thành một đống vì tưởng cô gặp chuyện, sau còn gọi cho hắn để báo cáo tình hình.
Lục Cửu dù đã quen với sự mất tích bất thình lình của cô, nhưng mỗi lẫn nghe người làm thông báo xong, hắn đều sợ đến mức phải bỏ hết mọi việc để trở về Lục gia tìm cô.
Thế nhưng kết quả hắn nhìn thấy cái gì?
Vâng, biệt thự Lục gia có một cửa chính hai cửa phụ tính thêm cửa phòng cô nữa là bốn, cô không đi cửa nào mà lại lựa chọn đi đường cửa sổ.
Là leo cửa sổ đó.
Lúc đó hắn chỉ muốn hỏi cô một câu.
Vợ à, cửa phòng dùng để trang trí à?
Hắn lại không cấm cô ra ngoài, cô việc gì phải lén lút vậy chứ.
Hạ Kỳ Như bị Lục Cửu bắt gian tại trận: "..."
Nếu cô nói đây là thói quen nghề nghiệp hắn có tin không?
Dù sao cả năm nay cô toàn phải leo cửa sổ vào nhà người khác, đã bao giờ được vào ra ra bằng cổng chính đâu mà.
Tiểu Hắc: "..."
Vâng, thói quen nghề nghiệp của cô thật đáng sợ, làm quỷ bằng này lâu đây là lần đầu tiên nó thấy cô bị chính thuộc hạ của mình đuổi đánh vì hiểu lầm cô là ăn trộm.
Hạ Kỳ Như: "..."
Kệ cô chứ.
Người ta bảo rồi cái gì cũng cần phải có thời gian thích ứng mới được.
Cho nên kết quả của câu cần thời gian thích ứng chính là cô chỉ có thể làm nũng hoặc giả đáng thương ở trước mặt hắn.
Nhưng bán manh vô ích, càng dỗ hắn càng dỗi mà càng dỗi độ dính người lại càng chặt.
Cho nên lần này vừa nghe chú Ngôn nói hắn đang cầm sẵn trảm đao đợi ở phòng mình, hồn vía của cô đều bay lên mây hết rồi.
Đứng ở cửa hồi lâu cũng không dám đi vào, bộ dạng y như mấy ông chồng đi chơi về khuya sợ bị vợ mắng vậy.
Tiểu Hắc nhìn mà cũng sốt ruột thay cho cô luôn.
Xông lên đi tiểu chủ nhân, làm người phải biết tiến về phía trước.
Nếu đằng nào cũng chết, vậy chi bằng chết sớm siêu sinh sớm.
Hạ Kỳ Như: "..."
Nó đang khích lệ cô hay dụ cô vào chỗ chết vậy?