hai người nữa? Bé con e là khiến em phải thất vọng rồi, em sẽ không có cơ hội gặp bọn họ đâu. Người đàn ông bị thái độ ngông cuồng của cô chọc cho bật cười, nhưng chỉ một lúc sau anh ta đã thay đổi sắc mặt mà lao đến chỗ cô. Hạ Kỳ Như thấy vậy liền nghiêng đầu ra phía sau, thành công né được một dao của hắn, nhưng mấy sợi tóc mai bên đầu lại không may mắn như vậy, lưỡi dao vừa quét qua, chúng nó cũng nhanh chóng bị cắt đứt mà rơi xuống đất.
Quả nhiên là sát thủ quốc tế, cấp bậc hơn hắn những người trước đây cô gặp rất nhiều. Chưa để cô lấy lại thăng bằng, tên sát thủ kia đã nhanh chóng quay lại, tốc độ nhanh, thao tác chuẩn, Hạ Kỳ Như mấy lần suýt bị lưỡi dao chém trúng.
- xem ra tôi xem thường em rồi.
Người đàn ông hứng thú nhìn cô, trước giờ hắn giết người luôn chỉ trong một dao, còn cô gái này...hắn cũng không nhớ được là đã ra tay bao nhiêu lần nữa, đã vậy ngoại trừ lần đầu may mắn cắt trúng tóc cô ra, mấy lần sau đến cơ hội chạm vào người cô hắn cũng không có, ngược lại còn bị cô giành lấy vũ khí trong tay mình.
Một sát thủ hàng đầu như hắn lại bị con mồi của mình cướp đi vũ khí, chuyện này nếu đồn ra ngoài chắc sau này hắn cũng khỏi cần làm sát thủ gì nữa.
- tôi cũng thấy vậy.
Hạ Kỳ Như cực kỳ không khiêm tốn nói, cô vừa nói xong cửa lớn lại lần nữa mở ra, lần này người đến là một phụ nữ với vẻ ngoài dịu dàng, thục nữ.
- Tuấn Kiệt, trình độ của anh ngày càng đi xuống rồi thì phải, xem ra lần này tôi thắng chắc rồi.
Cô gái ung dung cột lại mái tóc dài của mình, trực tiếp phớt lờ Hạ Kỳ Như đi, rất rõ ràng cô ta hoàn toàn không xem cô ra gì.
Tuấn Kiệt bị cô ta xỉa xói vẫn không hề tức giận, còn vui vẻ nói.
- tôi nghĩ lại rồi, chúng ta dù sao cũng là đồng nghiệp cũng nên nhường nhau một vài lần.
- anh thua rồi?
Tuấn Kiệt: "..."
Cô gái kia thấy vẻ mặt của hắn liền có chút nghi hoặc, hèn gì cô ta vẫn có cơ hội ra tay.
Hóa ra là vậy.
Xem ra chủ nhân trò chơi không có lừa bọn họ, đối thủ lần này quả thật có chút khó xơi.
Cô gái nghĩ vậy liền không khỏi quay người đánh giá lại Hạ Kỳ Như một lần nữa, tuy cô ta cảm thấy cô gái này không khó đối phó, nhưng cũng không dám chủ quan như ban đầu.
...
Ba mươi phút sau.
- Thẩm Nhiên, cô còn chống được không đó.
Tuấn Kiệt nhìn bộ dạng chật vật của cô gái tên Thẩm Nhiên kia liền cười đắc ý, ánh mắt nhìn Hạ Kỳ Như càng thêm hứng thú.
- câm mồm.
Thẩm Nhiên bực tức quát cho anh một câu rồi rút kiếm trên lưng ra, dù có là sát thủ quốc tế bọn họ cũng vẫn bị quy tắc của trò chơi hạn chế như thường, cho nên dù có súng ống đầy đủ cũng chẳng dùng được.
Hạ Kỳ Như thấy vậy cũng lấy một thanh kiếm từ trong không gian ra, cũng không biết cô nhặt được nó trong thế giới nào nữa.
- cô...
Cả Tuấn Kiệt và Thẩm Nhiên đều kinh ngạc nhìn cô không chớp mắt, ban nãy bọn họ làm gì thấy cô đem theo thanh kiếm nào, vì sao mới quay người một cái liền thấy cô cầm kiếm trong tay rồi.
Cô có túi thần kỳ của Doremon à?!?
- lên đi, lắm lời làm gì.
- lên thì lên.
Thẩm Nhiên bị xem thường lền cầm kiếm xông lên, có vẻ như dùng kiếm là sở trường của cô ta nên lần này Hạ Kỳ Như có chút tốn sức, thậm chí vì cô quá khó đối phó mà còn kích phát sát ý trên người Thẩm Nhiên kia khiến cô ta quên mất nhiệm vụ mà cấp trên giao cho.
Chỉ bắt chứ không giết cô.
Rầm.
Cuộc chiến giữa hai người phụ nữ đang căng thẳng, một người đàn ông từ trên mái nhà nhảy xuống chắn giữa hai người.
- X, ngươi làm gì ở đây vậy?
Thẩm Nhiên thấy người đến là ai liền tái mặt, cũng có chút tiếc nuối mà thu kiếm lại.
Người này một khi ra tay làm gì còn cửa cho bọn họ đấu nữa.
Thẩm Nhiên đi tới bên cạnh Tuấn Kiệt nói nhỏ.
- lão già kia có vấn đề à, vốn chỉ là một con mồi nhỏ bé xứng đáng để ông ta cử tên điên này ra tay sao?
- con mồi nhỏ bé? Thẩm tiểu thư, cô nhìn lại cô ấy đi, dù đánh nhau với chúng ta lâu như vậy nhưng cô thấy hơi thở cô ấy rối loạn chút nào không? Ngược lại là cô đấy, nhìn có khác gì vừa chui từ bãi rác lên không?
- anh...
Thẩm Nhiên không thể phản bác lại được bởi vì sự thật chính là vậy, lúc giao đấu với Hạ Kỳ Như cô ta có cảm giác bản thân và cô như bị tráo đổi vị trí cho nhau vậy, cô mới là người đi săn, còn cô ta
là con mồi, nghĩ đến đây cô ta đột nhiên hứng thú nhìn Tuấn Kiệt.
- anh nói xem lần này cô ta có thắng không?
- chưa chắc.
Đầu mày Tuấn Kiệt hơi nhíu lại, cô gái kia là một mầm mống rất tốt, nếu bị giết chết cũng hơi đáng tiếc thật, nhưng dù sao đối thủ cũng là X, cô có giỏi hơn nữa cũng không thắng nổi được.
- bọn họ bắt đầu rồi kìa.
Thẩm Nhiên thấy X đã ra tay liền bắt đầu quan sát chăm chú.
X trong lời cô nói là một thiếu niên tóc trắng, lúc nào cũng đeo một cái mặt nạ che nửa khuôn mặt và con mắt phải của mình, không biết hắn từ đâu đến, nhưng nghe nói cấp trên rất coi trọng hắn mà bản thân hắn cũng rất có tài năng, từng một mình địch với năm mươi sát thủ cấp cao mà mặt không đổi sắc, thậm chí còn suýt nữa đồ sát hết tất cả bọn họ, một người đáng sợ như vậy ai cũng không nguyện ý dây vào hắn.
Trái ngược với sự e sợ lẫn lo lắng của hai người ở bên kia, tâm trạng của Hạ Kỳ Như lại trái ngược lại hoàn toàn.
Người này vừa xuất hiện, khuôn mặt lãnh đạm của cô đột nhiên thay đổi, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên.
Tìm thấy anh rồi, Khởi Phong.
Hạ Kỳ Như vừa cong khóe môi, người đối diện đã không chút do dự lao đến chỗ cô.
Khởi Phong lúc này không có ký ức, hắn giống như một cái máy được lập trình sẵn cứ thế nhằm thẳng vào con mồi mình đã xác định, chỉ khác là lần này hắn không muốn giết mục tiêu mà được lệnh bắt sống, cho nên Hạ Kỳ Như nhờ vậy mới may mắn thoát chết mấy lần.
Cũng không biết tay chân hắn làm từ gì mà cứng như đá, cô thử tấn công mấy lần đều không làm gì được hắn, muốn dùng bùa định thân cũng không có cơ hội, người ta căn bản không để cô có cơ hội chạm vào mình.
Hạ Kỳ Như: "..."
Cô vất vả tìm hắn lâu như vậy, thế mà hắn vừa thấy mình liền muốn đánh.
Chia tay đi.
"Tiểu Hắc, trói hắn lại cho ta."
"..."
Không phải muốn chia tay sao? Vậy bảo nó bắt hắn lại làm gì?
Tiểu Hắc thắc mắc thì thắc mắc thế, nhưng sau cùng vẫn bay ra, nhân lúc Khởi Phong mải tấn công Hạ Kỳ Như mà dán bùa định thân lên lưng hắn.
Khởi Phong đột nhiên bị hạn chế hành động liền tìm cách thoát ra, nhưng dù hắn cố cách mấy cũng không thể cử động được dù chỉ là một ngón tay.
- cô gái, cô đã làm gì hắn vậy?
Tuấn Kiệt thấy X đột nhiên bất động liền lên tiếng dò hỏi, Hạ Kỳ Như không trả lời hắn, chỉ nhàn nhạt nói.
- bảo với chủ nhân mấy người, hắn bây giờ là người của ta.
Tuấn Kiệt: "..."
Hạ Kỳ Như nói đem người đi liền đem người đi thật, hành động còn nhanh hơn lúc cô né đòn của hắn, trong chớp mắt đã không thấy người đâu nữa. Tuấn Kiệt chỉ có thể gọi điện báo tình hình cho lão đại biết.
"Sếp, X bị cô gái kia bắt đi rồi."
"Cái gì cơ?"
Robert nghe thấy tin tức này liền đứng bật dậy, vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Đến cả X cũng không xử được cô ta, quả thật là một người khó xơi mà.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
"Tạm thời đừng gây sự với cô ta nữa, cho người theo dõi là được rồi."
"Được."
Tuấn Kiệt nói xong liền cúp máy.
Robert nhìn những bức ảnh chằng chịt dấu tích v trên tường, chỉ duy có một cô gái là ngoại lệ, khóe môi đột nhiên cong lên.
Thú vị rồi đây.
Bằng mọi giá ông phải bắt được cô gái này, đối với những con mồi khó thuần phục, hoặc là giết chết hoặc là chịu thuần phục, ông hy vọng cô gái kia sáng suốt tự biết đâu là đường sống của mình.