Lúc Hạ Kỳ Như trở về nhà trời đã tối hẳn, người phụ nữ ban chiều không thấy đâu nữa, không biết là đã đi đâu, chỉ có một mình ông Hạ ngồi đợi cô ở phòng khách.
Nhưng Hạ Kỳ Như cũng không để ý cho lắm, sau khi về liền ngồi vào ăn cơm, ăn cơm xong liền đi lên phòng, sáng hôm sau dậy sớm đến lớp, mấy ngày tiếp theo lịch trình đều tương tự như vậy.
Tuy ông Hạ cảm thấy con gái mình càng ngày càng kỳ lạ, nhưng ông vẫn như cũ không để ý, chỉ đến khi nhà trường gọi điện phản ánh con gái ông dùng bạo lực tinh thần với những học sinh khác trong lớp, ông mới thật sự nhận ra tính cách của cô đã thay đổi, nhưng không phải theo chiều hướng tốt hơn mà là ngược lại.
Trước đó chỉ cảm thấy cô nhút nhát khó gần, bây giờ lại thấy cô cực kỳ lập dị, nửa đêm tỉnh giấc còn thấy cô ngồi trên lan can ban công nói chuyện với ai đó, doạ cho ông sợ tới mức mất ăn mất ngủ, cuối cùng chỉ có thể gọi cho nhà kia trước thời hạn một năm.
Vốn tưởng nhà đó sẽ từ chối, không ngờ vừa nghe lý do ông nói xong liền cho người tới đón cô ngay lập tức, vì vậy Hạ Kỳ Như lại lần nữa chuyển nhà.
Ông Hạ tuy không thích cô cho lắm, nhưng dù gì cũng nuôi cô 17 năm nên vẫn có chút cảm tình, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở cô một câu.
"Nếu muốn sống lâu dài ở đây thì nên thu lại cái tính khí kỳ quặc của mày đi, nếu không mày sẽ chẳng còn nơi nào để đi đâu."
Nói xong liền rời đi ngay lập tức.
Hạ Kỳ Như không biết có nghe lọt tai không bởi vì sự chú ý của cô bây giờ đều tập trung vào cửa sổ đối diện mình ở tầng hai của căn biệt thự.
Tử khí ở nơi đó cực kỳ dày đặc, nhưng xen lẫn trong đó vẫn có một tia sự sống mong manh, chỉ là cái người kia có vẻ sắp không trụ được nữa rồi.
Ngay khi cô đang cân nhắc có nên cứu người kia hay không, một chiếc xe ô tô con đột nhiên dừng lại bên cạnh cô.
Cửa xe mở ra để lộ đôi chân thon dài trắng nõn cùng chân váy ngắn xếp li màu đen tuyền, tiếp đến là áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng,...
Đến khi gương mặt của nữ sinh kia lộ ra, ánh mắt bình thản của Hạ Kỳ Như khẽ lay động, nhưng cũng chỉ chớp mắt ánh mắt của cô lại khôi phục nguyên trạng vốn có của nó.
Mà cô gái kia sau khi nhìn thấy cô cũng thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn cô có chút nghi hoặc.
"Không phải nói chỉ mời tôi thôi sao? Cô gái kia là ai vậy?"
Sắc mặt cô gái kia rất lạnh hoàn toàn không mang nét hồn nhiên của một nữ sinh nên có, thậm chí nếu quan sát kỹ thêm một chút, cô ta còn phát hiện ra sự quen thuộc trên người cô gái kia.
Hiển nhiên cô và cô ta đều đến từ một thế giới.
Người đàn ông trung niên bị cô gái kia chất vấn cũng không khó chịu, vẫn rất lịch sự nói.
"Hạ tiểu thư là khách quý của Nguyễn gia, nếu cô cảm thấy không hài lòng thì có thể rời khỏi đây ngay lập tức."
Sắc mặt của cô gái kia lập tức trở nên âm trầm, nhưng cô ta không nói thêm gì nữa mà yên lặng đứng đó coi như ngầm chấp nhận sự tồn tại của Hạ Kỳ Như.
Bởi vì cô ta biết nếu cô ta bỏ đi, lợi thế sẽ nghiêng về cô gái đối diện ngay lập tức, người đàn ông trung niên thấy vậy mới mời cả hai cùng đi vào trong.
Sau khi vào trong biệt thự, tử khí của nơi này càng thêm dày đặc, Hạ Kỳ Như nhìn khắp nơi một vòng cũng không phát hiện có sinh vật kỳ quái ở đây càng không có linh hồn tội lỗi hay ác quỷ gì đó, vậy nguồn gốc của tử khí ở nơi này là gì?