Hạ Kỳ Như vừa chém đứt con đường qua lại giữa hai thế giới xong, bên dưới đã chật ních xe do người dân hiếu kỳ đi đến, trên trời lại xuất hiện ánh sáng lạ, hiển nhiên là người trên thiên giới xuống hỏi cô lý do vì sao lại giết người của bọn họ.
Tiểu Hắc vẫn biết tiểu chủ nhân nhà mình chuyên nghĩ một đằng làm một nẻo nên khi thấy cô bình tĩnh như vậy nó cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại còn âm thầm lo lắng cho tính mạng của những người ở thiên giới hơn.
Dù sao tính cách tiểu chủ nhân hiện tại rất khó dò, đến nó cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì nữa.
Người đến là một người đàn ông, rõ ràng hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt mà hắn vẫn để tóc dài, mặc trang phục rườm rà hoàn toàn không ăn nhập với thế giới này, khi thấy cô vẫn đang đạp lên thi thể kia hoàn toàn không có ý thu chân liền lớn tiếng chất vấn.
"Hạ Kỳ Như, vì sao cô lại làm vậy?"
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền đá xác chết đó về phía hắn ta, bình tĩnh nói.
"Hắn dám cho sét đánh ta, ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi.
Hơn nữa ngươi lấy tư cách mà dám chất vấn ta?"
"Dựa vào việc cô là người của Thần giới, dựa vào cấp bậc của ta hơn cô."
Người kia tràn ngập tự tin nói.
Xét theo cấp bậc, hắn là Thượng thần còn cô đến thần còn không phải.
Cho dù ở thế giới thứ ba địa vị của cô có cao bao nhiêu thì lúc gặp hắn vẫn phải kính nể vài phần.
Hạ Kỳ Như chợt cười.
"Nhưng các người đã giết ta, ta sớm đã không còn là người của Thần giới nữa rồi.
Hơn nữa nếu thật sự phải phân theo cấp bậc, ngươi nên gọi ta một tiếng "Hạ đại nhân" mới phải.
Cho nên bây giờ người muốn chết kiểu gì?"
Người kia bị lời nói của cô doạ sợ, hắn lập tức lùi ra sau với vẻ mặt phòng thủ.
Đúng vậy.
Cho dù cô không được phong thần, nhưng địa vị của cô ngang với Thiên đế và Diêm Vương, cho nên hắn lấy tư cách gì mà chất vấn cô?
Chỉ có điều bọn họ đã quen với sự nhún nhường của cô, quen với việc cô giúp bọn họ là lẽ đương nhiên mà quên mất sự thật đó.
"Hạ đại nhân, cô không thể giết thần được."
"Ta có thể."
Hạ Kỳ Như vẻ mặt vô cảm nói, sau khi nói xong liền giơ kiếm lên muốn chém chết cái tên mới huênh hoang trước mặt mình.
Chỉ đáng tiếc tên đó chạy quá nhanh, cô vừa giơ tay lên hắn liền hoá thành một làn khói rồi chạy mất hút.
Nhưng Hạ Kỳ Như không hề nao núng, vẫn tiếp tục chém về phía trước một nhát.
Phụt.
Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.
Trước mặt Hạ Kỳ Như vài mét, máu tươi bỗng từ đâu chảy ra, rơi từng giọt xuống nền đất.
Một lúc sau thân ảnh của vị thượng thần kia cũng dần hiện ra trước mắt cô, vẻ mặt hắn lộ vẻ đau đớn lẫn bất ngờ.
Lúc này cũng không quản hình tượng gì nữa, trực tiếp quay người chạy trối chết.
Hạ Kỳ Như cũng không có ý đuổi theo, chỉ yên lặng nhìn hắn chạy như vậy.
Tiểu Hắc thấy vậy liền nghi hoặc.
"Vì sao cô không đuổi theo hắn? Cô không sợ hắn sẽ mách tội cô với Thiên đế à?"
Hạ Kỳ Như không rõ ý vị nói.
"Hắn không về nổi Thần giới đâu."
Vết chém ban nãy của cô đã chém đúng mệnh môn của hắn, chỉ cần hắn điều động linh khí liền lập tức chết ngay.
Hạ Kỳ Như nói xong liền nhìn đám người bên dưới, sau cùng vẫn lựa chọn phương tiện trên không.
Cô không muốn bị bọn họ vây xem như động vật quý hiếm đâu.
Nhưng Hạ Kỳ Như vừa định nhảy lên thảm đen, Lưu Đức Tuấn ở đâu nhảy ra doạ cho cô một trận.
Bởi vì bất ngờ nên cô lập tức vật hắn xuống đất còn suýt đâm chết hắn, phải đến khi hắn la lên oai oái, liên tục xác nhận thân phận của mình thì cô mới thả tay hắn ra, lạnh nhạt nói.
"Anh làm gì ở đây?"
Không phải hắn thấy hành động ban nãy của cô rồi đấy chứ? Cô có nên giết người diệt khẩu không?
Đức