Bởi vì Kiến Văn sợ độ cao nên Hạ Kỳ Như thay bằng xe ngựa.
Tiểu Hắc cũng sợ doạ đến cậu nhóc nên không dám hiện thân, cuối cùng vẫn trung thành quấn ở cổ tay cô như cũ.
Kiến Văn đột nhiên thấy trên tay cô có thêm một mảnh vải liền tò mò muốn hỏi cô, nhưng nghĩ đến câu trả lời ban nãy của cô liền nhanh chóng nuốt lại lời muốn nói, rất sợ cô sẽ cho đáp án còn khủng bố hơn.
Hạ Kỳ Như thấy cậu nhóc muốn nói lại thôi liền nhíu mày.
"Khó chịu sao?"
"Không có.
Mà chị ơi, mình đi đâu vậy?"
"Đưa cậu về nhà ném vào nồi rồi nấu lên ăn thịt."
Kiến Văn nghe thấy vậy liền giật mình nhìn cô, vài giây sau cậu nhanh chóng cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ siết chặt lại, bả vai cũng hơi run lên vì sợ.
Bởi vì lần này thái độ của cô cực kỳ nghiêm túc chứ không mang vẻ đùa cợt như ban nãy, vẻ mặt kia giống như thể nếu không phải bây giờ đang ở ngoài đường cô sớm đã ninh nhừ cậu để cho vào bụng rồi.
Tiểu Hắc thật sự hận không thể ngay lập tức bịt miệng tiểu chủ nhân nhà mình lại.
Cô từ khi nào lại xấu xa như vậy rồi hả? Đến cả trẻ con cũng không tha.
Hạ Kỳ Như trực tiếp phớt lờ tua vải trên tay, bình tĩnh nói tiếp với cậu nhóc trước mặt.
"Sợ cái gì? Nhà tôi còn xa lắm.
Cậu thích ăn cái gì thì báo với tôi để tôi mua cho.
Không sau này muốn ăn cũng không còn cơ hội nữa đâu."
Kiến Văn nghe vậy càng run rẩy dữ dội, viền mắt cũng đỏ dần lên như sắp khóc đến nơi.
Cậu ta xoắn xuýt hồi lâu mới ngẩng đầu lên nghẹn ngào nói.
"Chị thật sự muốn ăn thịt em sao?"
"Ừm."
Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng êm tai, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc không chút biểu cảm.
Khi thấy cậu nhìn mình chằm chằm cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ bình tĩnh quay sang nhìn cậu, đến tận khi cậu chịu thua mà dời tầm mắt đi mới thôi.
Kiến Văn bất giác dịch ra xa cô một chút.
Nhưng hai người đang ở trong xe ngựa, không gian xe cũng không lớn, dù cậu chạy thế nào cũng không thoát khỏi tầm mắt của cô.
Cậu hít sâu mấy lần, lại lần nữa xác nhận lại với cô.
"Chị ơi, chị thật sự là phù thủy ạ?"
"Không tin?"
Kiến Văn chần chờ một lúc cũng không dám gật đầu, chỉ là cậu từng nghe nói phủ thủy cưỡi chổi chứ làm gì nghe thấy cưỡi thảm bay bao giờ.
Không lẽ cô là ngoại lệ sao?
Cậu nhóc nghĩ đến đây liền lén liếc nhìn Hạ Kỳ Như, cảm thấy ngoại hình của cô cũng không giống miêu tả về các phù thủy cho lắm.
Cô rõ ràng rất xinh đẹp chứ đâu xấu xí như trong lời kể?
Suy đi tính lại, tất cả mọi chứng cứ đều chứng minh cô thật sự là phù thủy.
Hạ Kỳ Như thấy cậu nhóc vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, sau cùng không biết nghĩ gì mà cả người run rẩy dữ dội, vẻ mặt cũng tái mét như gặp quỷ liền dở khóc dở cười.
"Nhóc con nghĩ gì đó? Sợ chị ăn thịt nhóc đến vậy à?"
Kiến Văn cố ngăn không cho nước mắt trào ra mà gật mạnh đầu, dáng vẻ muốn khóc mà không dám của cậu ta đánh mạnh vào lòng trắc ẩn của Tiểu Hắc, khiến nó rất muốn xông lên đòi công đạo cho cậu.
Tiếc là Hạ Kỳ Như sớm đã buộc nút chết trên cổ tay, còn cấm ngôn nó nữa.
Tiểu Hắc ấm ức gần chết nhưng không làm gì được, hai tua vải nhúc nhích mấy cái liền rủ xuống, tràn đầy vẻ cam chịu.
Đúng lúc này Kiến Văn chợt lên tiếng.
"Chị ơi."
"Ừm?"
Kiến Văn hít sâu một hơi rồi đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô.
"Chị đứng nấu em lên ăn được không? Người em chỉ toàn xương thôi."
Lúc cậu nhóc nói xong, nước mắt cũng chảy dài trên khuôn mặt.
Rõ ràng là rất sợ nhưng vẫn ép bản thân phải đối mặt với cô để mong đổi lấy một cơ hội sống sót.
Cũng có thể bởi vì tuổi còn nhỏ lại được chủ buôn chăm sóc tốt nên khuôn mặt cậu nhóc khá bầu bĩnh, chiếc mũi nhỏ vì khóc nhiều mà đỏ lên, đối lập với hai cái má nhỏ trắng trẻo như hai cái bánh bao ở hai bên.
Nếu nói cậu nhóc là con gái cũng không quá.
Thật sự là một vẻ đẹp phi giới tính mà.
Hạ Kỳ Như nhìn khuôn mặt vẫn còn vương nét trẻ con ở trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi vì đã doạ cậu ta.
Khụ...
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thành thật nói.
"Cậu rất mập mà."
"..."
Kiến Văn nghe vậy liền không nhịn được mà khóc lớn.
"Em không mập, em rất gầy."
Hạ Kỳ Như quyết không buông tha cho cậu ta, còn đưa tay lên nhéo nhéo hai má cậu nhóc.
"Thế sao má phúng phính thế kia? Tay chân nữa? Có biết ban nãy vì có thêm nhóc mà tấm thảm nhà chị suýt chút nữa bị lật không?"
"..."
Bị đả kích về cân nặng, còn bị doạ về tinh thần, trong lòng Kiến Văn hối hận gần chết.
Nếu có thể lựa chọn lại, cậu nhất định sẽ không đi theo cô.
Không phải, lần thứ hai là cô bắt cậu đi mà.
Mà giờ so đo mấy cái này làm gì, cậu sắp bị cô bỏ vô nồi rồi kìa.
"Thế nào? Không phản bác được?"
"..."
"Nhưng mà nhìn nhóc cũng khá đáng yêu, nếu nấu lên ăn luôn có chút tiếc."
Cô vừa nói vừa bóp bóp hai má cậu nhóc trước mặt như bị nghiện, nhưng cô không vuốt quá mạnh nên Kiến Văn cũng không thấy khó chịu cho lắm, lại thêm mạng sống của mình đang ở trong tay cô, cô mà bắt cậu chết ngay cậu cũng chỉ có thể cam chịu.
Bây giờ nghe cô nói vậy, trong lòng cậu liền nhen nhóm chút hy vọng nhỏ nhoi.
"Vậy chị đừng nấu em lên nữa."
"Chị chỉ nấu những đứa nhóc không thành thật thôi."
Kiến Văn còn đang sụt sùi, giờ nghe cô nói vậy