Hạ Kỳ Như dẫn Khởi Phong đi ăn tối xong mới đưa cậu về phòng nghỉ.
Mà ở bên ngoài kia, cách cô khoảng chừng năm trăm mét.
Một người đàn ông cũng đứng đó, cả người chìm trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Mặc dù khoảng cách xa như vậy, thế nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ cô gái ở căn phòng nhỏ kia, nhìn thấy cô cũng đang nhìn về phía bên này.
Có lẽ...cô đã phát hiện ra hắn rồi nhỉ?
Eric cảm thấy suy nghĩ này thật hoang đường.
Cô gái kia là con người, cô không thể có được những khả năng đặc biệt như hắn được.
Vậy cô đang nhìn cái gì?
Eric thử di chuyển sang bên cạnh một bước, ánh mắt vẫn nhìn cô gái kia chăm chú.
Thấy ánh mắt cô không di chuyển theo mình liền thở phào.
Eric cũng không biết vì sao bản thân phải e dè cô nữa.
Nhưng từ lần đầu nhìn thấy cô hắn đã cảm thấy vô cùng hứng thú với cô gái này, chỉ muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn, bất chấp việc cô chỉ là một nhân loại nhỏ bé không chút tiếng nói trong thời đại này.
Nhân loại nhỏ bé?
Eric bỗng bị suy nghĩ này của mình chọc cười, nhất là khi hắn nhớ đến lúc cô đem Khởi Phong rời đi đã để lại một số tiền rất lớn giống như muốn mua lại cậu ta từ chỗ hắn vậy.
Hơn nữa theo lời kể của người gác cổng, cô gái này rất tà môn, hắn ta vừa lơ là một chút đã không tìm được nữa.
Điều đáng nói là người gác cổng cũng là huyết tộc và cấp bậc của hắn cũng không hề thấp.
Vậy mà hắn ta lại bị một nhân loại dắt mũi.
Điều này hoang đường biết bao, cũng khiến hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn chiếm hữu đối với cô gái nhỏ bé kia.
Nhưng không phải bây giờ, hắn sẽ không ra tay với một con mồi mà mình không nhìn rõ thực lực.
Eric nghĩ vậy liền nhìn cô gái kia thêm một lần nữa rồi mới rời đi.
Sau khi hắn rời đi không lâu, Hạ Kỳ Như ở phía đối diện cũng kéo rèm lại, nhưng cô cũng không đi ngủ ngay mà loay hoay làm cái gì đó, mãi đến gần sáng mới chợp mắt một lúc.
10 giờ sáng.
Sau khi dặn dò xong vài câu cơ bản cô liền trở về phòng mình.
Nhưng cô không đi ngủ ngay mà đứng ở trước cửa sổ nhìn ra màn đêm bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc.
Hạ Kỳ Như và Khởi Phong vừa ăn sáng xong, người môi giới cũng thông báo cho bọn họ biết có thể chuyển đến nhà mới ở rồi, vì thế cả hai liền lưnhx thững di chuyển sang bên đó ở.
Lại nói ở thế giới này cô chẳng có việc gì làm nên dồn hết tâm huyết vào nuôi thằng nhóc Khởi Phong cho béo mập.
Bên quý tộc được học cái gì cậu cũng được học cái đó, thậm chí thi thoảng cô còn dạy cậu vẽ bùa hoặc một vài chiêu thức phòng thân tránh để cậu ta bị người ta bắt nạt.
Trải qua một thời gian dài chung sống cùng nhau, Khởi Phong cũng không còn nhút nhát như ban đầu nữa, tính cách cũng cởi mở hơn hẳn.
Chỉ có điều mỗi lần gặp Hạ Kỳ Như, cậu ta lại trở về như lúc trước, tuy vẫn ngoan ngoãn nhưng vẫn có vẻ sợ cô nhiều hơn.
Xem ra nỗi sợ ngày xưa cô gieo cho cậu khiến cậu ám ảnh không ít.
Điển hình là hôm nay, sau khi học xong lý thuyết để bắt tay vào thực hành vẽ bùa, cậu nhóc đột nhiên hỏi cô.
"Chị là phù thủy thật sao?"
Hạ Kỳ Như đang dạy cậu vẽ bùa, lúc này nghe cậu hỏi vậy liền ngẩn ra.
Cô tưởng chuyện này đã sớm kết thúc rồi chứ? Vì sao bây giờ vẫn còn hỏi cô vấn đề này vậy?
Khởi Phong coi sự im lặng của cô là ngầm đồng ý với đáp án của mình, thế là cậu lại hỏi tiếp.
"Chị thật sự có năng lực trường sinh sao?"
Câu hỏi này dễ hiểu hơn nhiều, cho nên Hạ Kỳ Như nhanh chóng đáp lại.
"Ừm."
Cô và thế giới thứ ba gần như gắn liền sinh mệnh với nhau, thế giới thứ ba còn, cô còn.
Mà thế giới thứ ba là nơi giao nhau giữa các thế giới.
Cho nên về cơ bản cô quả thật có năng lực trường sinh.
"Ồ."
Khởi Phong nghe vậy liền cúi đầu xuống, tiếp tục mân mê lá bùa trên tay, cũng không biết tâm trí lại bay đi đâu rồi.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền gõ tay lên mặt bàn.
"Tập trung vào."
"Vâng."
Nói thì nói thế nhưng sau đó vẫn vẽ bùa sai.
Hạ Kỳ Như coi như đã quen, thấy cậu ta vẽ sai liền đưa cho thêm một sấp bùa trống nữa.
"Vẽ tiếp đi, hết bảo chị, chị lại đưa cho cậu tiếp."
Khởi Phong nhìn sấp giấy dày cộm trước mặt, vẻ mặt đột nhiên trở nên phong phú.
Cô gái đối diện thấy vậy liền nhìn cậu, hỏi.
"Làm sao? Thấy ít quá à?"
"Không phải ít, mà là rất nhiều."
Nếu phải vẽ hết đống giấy này, tay cậu gãy mất.
Hạ Kỳ Như dường như đoán ra ý cậu muốn nói nên giải thích.
"Chị cũng đâu bắt cậu vẽ hết trong một ngày đâu, sợ gì? Hay cậu không thích học mấy cái này?"
"Vâng."
Khởi Phong quả thật không hứng thú với mấy cái này.
Ban đầu ngoan ngoãn nghe lời cô học nó là vì sợ làm cô phật ý, sợ cô thấy cậu không nghe lời sẽ đuổi cậu đi rồi lấy một đứa bé khác về nuôi.
Vì vậy thời gian đầu cậu luôn nỗ lực làm theo mọi lời cô nói, nhưng bây giờ thấy cô nuông chiều mình như vậy, cậu liền bắt đầu to gan lớn mật hơn, thi thoảng vẫn sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng khi nói xong lại có chút thấp thỏm nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, ngoài ý muốn là cô không hề khó chịu, chỉ bình thản hỏi cậu.
"Vậy cậu thích cái gì?"
Khởi Phong bị hỏi liền ngây ra nhìn cô, lúng túng nói.
"Em