Nửa giờ sau.
"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
"Anh im miệng đi cho tôi nhờ."
"..."
Eric thấy Hạ Kỳ Như cứ đi về phía trước liền tò mò lên tiếng, đáng tiếc giờ cô như thùng thuốc nổ.
Hắn nói một cậu cô chửi một trận, Eric bị vẻ hung dữ của cô doạ, sau cũng không lên dám lên tiếng nữa.
Hạ Kỳ Như lúc này mới hoà hoãn một chút, sau đó lại tính toán xem khi nào mới có thể đi vào trung tâm thế giới thế giới thứ ba.
Trong đầu cũng đang tự vấn xem rốt cuộc cô cho cậu nhóc xem sách về dịch chuyển một vật thể qua chiều không gian khác từ lúc nào?
Với cả đang yên đang lành cậu ta vẽ loại bùa này làm gì chứ?
Về câu hỏi này, cô dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được đáp án.
Dựa theo mức độ hiểu biết của cô về cậu nhóc thì có lẽ nhóc ta định di chuyển mấy người bên ngoài kia đi, nhưng lại bởi vì thiếu kiến thức nên dịch chuyển nhầm, còn khiến căn nhà cô mới tu sửa xong bị chia làm ba nửa.
Cô và Eric bị đưa đến rìa ngoài thế giới thứ ba, người làm không biết bị đưa đến đâu, cô cũng không thể phân thân nên đã cho Tiểu Hắc đi tìm, còn bản thân tự mình đến trung tâm thế giới để tìm Khởi Phong.
Tuy lịch sử lần nữa lặp lại, nhưng điểm khác biệt là lần cô đứng ở thế chủ động, không còn dáng vẻ nhếch nhác bất kham như ngày đó nữa.
Hạ Kỳ Như cứ đi về phía trước, Eric chậm rãi đi theo sau cô, tầm mắt thi thoảng lại liếc về cây cầu cũ cứ đi theo bọn họ từ đầu đến giờ.
Mãi đến khi bọn họ đi vào một căn hầm nhỏ với lớp rêu phủ đầy trên nền đất và trên vết nứt của những bức tường ở hai bên thì cây cầu kia mới biến mất.
Sau đó...sau đó trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều xác chết, có cái mới, có cái cũ.
Trong đầu cũng bất giác hiện lên một số hình ảnh rất kỳ lạ.
Hắn nhìn thấy nơi này từng là một ngôi làng vô cùng yên bình và sạch sẽ giống như tập hợp hết tất cả những điều tốt đẹp nhất ở trên đời này.
Nhưng có một ngày, một loại dịch bệnh đột nhiên xuất hiện khiến mọi người nhiễm phải đều chết hết, muốn cứu bọn họ chỉ có một cách, đó chính là đi qua con đường này để đến một hồ nước ở trên đỉnh núi.
Nhưng rất nhiều người đi lên đều một đi không trở về, có người cho rằng bọn họ lấy được nước thánh liền nảy sinh lòng ích kỷ, muốn độc chiếm nước thánh cho riêng mình.
Thế là mọi người ở phía dưới bắt đầu nảy sinh lòng oán hận lại thêm tác động của dịch bệnh, cả tâm hồn lẫn vẻ ngoài của bọn họ đều bị vấy bẩn và bắt đầu biến dị.
Để rồi từ một thế giới nhỏ đầy yên bình và tốt đẹp, sự xấu xa cứ thế len lỏi ra bên ngoài rồi dần dần bao trùm cả thế giới, khiến thế giới tươi đẹp luôn tràn ngập ánh nắng mặt trời dần trở nên tối tăm không chút sự sống như hiện tại.
Tất cả những người ở dưới đó đều oán hận những người đã đi lên đây vì cho rằng bọn họ đã bỏ rơi mình, nhưng bọn họ lại không hay biết những người này sớm đã bỏ mạng từ lâu vì kiệt sức, vì đã mang sẵn mầm bệnh trong người,...
Bởi vì không một ai sống sót trở về nên bọn họ cứ ôm nỗi oan như vậy mà chết đi, trở thành linh hồn lang thang ở con đường này.
Bọn họ không cam tâm, không muốn chết đi một cách tức tưởi như vậy nên linh hồn cũng bị vấy bẩn, trở thành những con quái vật khát máu đứng sẵn ở đây chờ con mồi tiếp theo của mình, khiến con đường đi lên thiên đàng lại hoá thành ác mộng, khiến cho những người bên dưới kia không một ai đến được vạch đích.
Lại nói tuy những người ở đây đều đã bước một chân vào cửa tử nhưng bọn họ lại không chết hẳn, dù thân thể đã thối rữa nhưng lại vẫn có thể đi lại bình thường, vẫn có ký ức lúc còn sống, vẫn có những khoảng thời gian ngắn ngủi có thể trở về làm con người đúng nghĩa.
Cũng bởi vì như vậy nên Âm giới không thể thu nạp bọn họ, dương gian cũng không còn chỗ cho bọn họ dung thân.
Thiên đạo phát hiện ra thế giới này không thể sửa chữa cũng không thể hủy đi liền biến nó thành con đường giao nhau giữa các thế giới, cũng là cây cầu qua lại giữa hai giới âm-dương.
Cái tên thế giới thứ ba cũng từ đó mà được hình thành.
"Tỉnh lại đi."
Eric còn đang chìm đắm trong ảo cảnh, giọng nói thanh lạnh quen thuộc của Hạ Kỳ Như chợt vang lên bên tai khiến hắn bừng tỉnh, đúng lúc này hắn phát hiện bản thân đã đi đến điểm cuối của con đường này rồi.
Hắn có chút ngơ ngác nhìn cô.
"Chuyện ban nãy là thế nào vậy? Cô cũng nhìn thấy à?"
Hạ Kỳ Như yên lặng gật đầu.
Eric nhìn cô với vẻ khó tin.
"Thế giới này từng tươi đẹp như thế sao?"
"Ừm."
Bởi vì quá tươi đẹp, cho nên sau khi sụp đổ, mức độ bị hủy hoại của nó sẽ nghiêm trọng hơn những thế giới khác rất nhiều.
Eric nghe vậy liền nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc lẫn khó tin.
"Vậy cô là người duy nhất còn sống sót ở đây à?"
"Không phải."
Thế giới này đã từng rất tươi đẹp, cho nên nó không cam tâm bị chôn vùn như thế, thế là những điều tốt đẹp còn sót lại ở thế giới này liền được linh thức của nó là Tiểu Hắc gom góp lại để tạo ra cô của ngày hôm nay.
Eric còn muốn hỏi nữa nhưng lại thấy vẻ mặt cô rất kém nên rất biết điều mà ngậm miệng lại, yên lặng đi theo sau cô.
Cũng không biết qua bao lâu, phía trước dần xuất hiện những tia sáng mảnh nhỏ.
Trước mặt cũng không còn là hành lang tăm tối với những xác chết nằm la liệt mà sáng bừng đầy sức sống với bầu trời trong xanh không một gợn mây cùng một hồ lớn trong vắt đến độ có thể nhìn thấy đáy.
Chỉ có điều bao bọc quanh nó đều là vách đá dựng đứng, hoàn toàn không có cách nào đi tiếp được.
Không lẽ bọn họ cứ thế nhảy xuống à?
Eric còn đang chần chờ không biết có nên nhảy xuống hay không thì Hạ Kỳ Như đã bước về phía trước.
Lúc này hắn mới chú ý tới những tảng đá lơ lửng dưới chân cô, cô đi tới đâu nó xuất hiện tới đó.
Nhưng những tảng đá này cũng không tồn tại lâu, Eric sợ bị bỏ rơi lại nên lập tức theo sát bước chân cô, tầm mắt lần nữa lại nhìn xuống bên dưới mặt hồ trong vắt đang dần nhiễm màu xanh của bầu trời.
Trong lòng ngoại trừ kinh ngạc cũng chỉ còn lại kinh ngạc.
Hắn không ngờ đến một nơi tăm tối, đáng sợ như thế giới này lại vẫn còn tồn tại một chỗ đẹp như thế, cảm giác như bản thân vừa bước đến một thế giới khác vậy.
Hắn vừa nghĩ như thế, những hòn đã dưới chân đột nhiên trở nên trong suốt, cổ chân cũng mát lạnh như bị cái gì đó nắm lấy.
Cảm giác