Cục cảnh sát thành phố T.
- Vũ Nam, đi ăn cơm thôi.
- lát nữa tôi đi, mấy cậu đi trước đi.
- vậy cậu ăn gì, lát nữa bọn tôi mua về cho cậu?
- cái gì cũng được.
Vũ Nam nói xong lại vùn đầu vào đống tài liệu, mấy đồng nghiệp thấy cậu chăm chú như vậy thì đành đi trước, chẳng mấy chốc văn phòng chỉ còn lại mình cậu với đống tài liệu trước mặt.
Mấy tháng trước, vì muốn ở gần nhà nên cậu xin chuyển công tác từ trung ương xuống đây, bởi vì tài phá án thần sầu mà vừa tới nơi đã được cục trưởng giao cho vụ án giết người hàng loạt tại trường trung học T, vốn chỉ là các vụ tai nạn ngẫu nhiên nhưng không hiểu sau vẫn được lập án. Lúc đó Vũ Nam mới tới cũng rảnh rỗi, thế là gật đầu nhận về điều tra chơi chơi, ai biết lại tra ra nó thật sự là vụ án giết người liên hoàn chứ.
Thời gian diễn ra các vụ giết người này khá gần nhau, sau đó ngừng một thời gian rồi lại tiếp tục, tới khoảng 2 năm trước thì ngừng hẳn, đặc điểm chung duy nhất của vụ án này là tất cả nạn nhân đều là học sinh trường trung học T, hơn nữa thủ đoạn của hung thủ rất tinh vi, được dàn dựng không khác gì vụ tai nạn ngẫu nhiên, ngoại trừ giai đoạn đầu còn để lộ chút manh mối thì sau đó gần như là không còn sơ hở gì nữa, vì thế Vũ Nam chỉ tập trung vào điều tra mấy vụ đầu là chủ yếu.
Loay hoay tìm kiếm, cuối cùng không hiểu sao lại điều tra đến trên người Cảnh Thiên, khi mà đặc điểm chung thứ hai của các nạn nhân chính là bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều từng bắt nạt qua cậu ta, hơn nữa tùy theo mức độ bắt nạt mà cái chết cũng khác nhau, từ nhẹ nhàng đến đau đớn quằn quại.
Vũ Nam vì vậy mà chuyển hướng tập trung điều tra về Cảnh Thiên, cuối cùng tìm ra bằng chứng thật, nhưng vì còn nhiều nghi vấn lại thêm Cảnh Thiên là người quen với mình nên cậu chưa báo lên cấp trên mà tiếp tục điều tra tiếp, chỉ là...
Tra đi tra lại thêm một hồi nữa lại vòng đến vụ tai nạn liên hoàn khiến em họ cậu hôn mê suốt 3 năm trời qua, nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán của cậu, hoàn toàn không có chứng cứ để kết án.
Điều này khiến Vũ Nam cực kỳ buồn bực, ngày ngày lật đi lật lại mấy bản án kia hòng tìm ra manh mối dù chỉ là nhỏ nhất cũng được.
Nhưng giống như thần chết số 23 nói, vụ tai nạn này xuất hiện quá nhiều biến số, thế nên từ một vụ mưu sát nó đã trở thành một vụ tai nạn giao thông bình thường, Vũ Nam muốn tìm bằng chứng vụ này là điều không thể.
Khuôn mặt baby cute ngày nào vì thức trắng đêm mà trở nên phờ phạc, nhìn cực kỳ dọa người.
- anh.
Vũ Nam đang tập trung suy nghĩ thì bị giọng nói đột ngột vang lên trong phòng dọa một trận, thấy người đến là Kỳ Như thì vỗ vỗ ngực mình.
- con nhóc này sao vào phòng mà không gõ cửa vậy?
- phòng này có cửa sao?
Hạ Kỳ Như nhìn quanh ngây thơ hỏi.
Lâm Vũ Nam: "..."
Được rồi, phòng này không có cửa, là cậu thấy cô nên có tật giật mình quên mất nó thôi.
Vũ Nam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi cô.
- sao em lại tới đây giờ này vậy?
- thì em đưa cơm đến cho anh này.
Trong nhà này giờ người rảnh rỗi nhất chỉ có mình Hạ Kỳ Như mà thôi, lại thêm từ lúc ông anh này về đây cô chưa gặp lại lần nào nên lúc mẹ cô bảo cô đưa cơm đến cho anh, thế là cô liền đồng ý luôn.
- anh làm cái gì mà đến cả cơm cũng không ăn thế?
Hạ Kỳ Như vừa định ngó xem Lâm Vũ Nam đã dẹp sang một bên rồi.
- em tốt nhất đừng có nhìn, kinh dị lắm.
- ò.
Hạ Kỳ Như cũng không miễn cưỡng, chỉ ngồi ở cạnh nghịch nghịch máy tính thôi.
- nhóc con hôm nay em không đến Lâm thị nữa à?
Vũ Nam thấy cô chưa đi thì có hơi sốt ruột, chỉ đành lấy mấy vụ án khác ra tra trước, Hạ Kỳ Như nhìn anh không đáp, mãi một lúc sau mới nói.
- hôm nay em sẽ chơi ở chỗ anh cả ngày, anh không phiền chứ?
- aiyo, bất ngờ à nha, tôi