Tính tình của Đường Trạch không được tốt cho lắm, anh là một kẻ hay bắt nạt, nên từ trước đến nay chưa từng phải chịu bất cứ điều ấm ức gì, và cũng không ai dám cho anh xem sắc mặt.
Lời nói của Lý Đào đã kích thích đến lòng tự trọng xưa nay chưa từng có của Đường Trạch!
Nhưng anh không phải là một kẻ ngốc, làm sao anh có thể nghi ngờ một con mọt sách có tính tình trung thực sau khi nghe xong những lời nói phiến diện từ một phía của Lý Đào được? Huống chi Lý Đào còn bắt nạt mọt sách, mà mọt sách lại ngốc như vậy, thích anh như vậy, nên làm sao cô có thể nói ra những lời nhìn xa trông rộng như thế được? Điều đó là hoàn toàn không thể!
Hướng Sơn cũng nói: "Có rất nhiều theo đuổi mọt sách, nhưng ngũ thiếu chỉ cần nói một câu là có thể thành công, như vậy thì khẳng định là mọt sách rất thích cậu!”
Tất nhiên rồi.
Đường Trạch vẫn có sự tự tin này.
Bởi vì có chuyện gì đó trong lòng nên anh mới ghi nhớ, anh gần như đã đếm được bao nhiêu giờ trước khi Diệp Trăn quay trở lại trường học, con mọt sách ngốc này còn không thèm gọi điện thoại cho anh!
Gà không muốn ăn, quán bar cũng không muốn đến, còn lớp học thì đương nhiên là vẫn phải chạy trốn.
Mãi cho đến thứ tư thì Diệp Trăn mới quay trở lại trường học, nhìn thấy sắc mặt của Đường Trạch đen xì, nhưng bình thường khuôn mặt của Đường Trạch cũng luôn đen xì và bá đạo như vậy rồi, nên Diệp Trăn đã sớm quen với điều đó, cô cười chào anh: “Đường Trạch, buổi sáng tốt lành.”
Giọng của cô gái khàn khàn sau cơn bệnh, như là thấm vào cát mềm sau cơn mưa ngọt ngào, xẹt qua màng nhĩ, tê tê dại dại.
…… Điều gì tốt.
Hướng Sơn cảm thấy nếu như mọt sách này mà quay trở lại trễ hơn vài ngày nữa, thì răng sau của Đường ngũ thiếu sẽ bị cắn nát mất!
Đường Trạch kiêu ngạo gật đầu: “ Ừ.
Em khỏi bệnh rồi à?”
Diệp Trăn nói: “Hết sốt rồi, chỉ còn ho nhẹ thôi, nhưng cũng không sao nữa rồi.
Cảm ơn anh, anh đừng lo lắng.”
“Tốt lắm.” Thuận tiện để anh hỏi tội luôn.
Diệp Trăn tìm các bạn học ở hàng ghế đầu để mượn bài chép lại, cô muốn học bù lại những môn còn thiếu trong hai ngày qua, và khi nào thì kết quả kiểm tra hàng tháng sẽ được công bố đây? Cô rất là lo lắng, cô đã bị choáng trong lúc thi, nên khẳng định là thành tích sẽ không được tốt như mong đợi.
Đường Trạch thấy Diệp Trăn vừa đến trường đã vội chép lại bài tập mà không phải là bày tỏ nỗi đau tình yêu đối với anh?
Anh hừ một tiếng, chọc vào cánh tay của cô gái: “Này mọt sách, em có biết chuyện gì đã xảy ra vào mấy hôm trước hay không?”
Diệp Trăn thuận miệng đáp một tiếng: “Chuyện gì?”
Đường Trạch: “Lý Đào tới tìm anh và nói một số điều kỳ lạ.”
"Ồ.” Diệp Trăn không quan tâm lắm, ánh mắt cũng không hề nhìn anh một cái khi cô đang chép lại bài tập.
Đường Trạch nhìn thấy thái độ của cô thì liền biết rằng quả nhiên là Lý Đào đã bôi nhọ cô một cách mù quáng.
“Sau này em hãy tránh xa Lý Đào ra một chút, anh thấy cô ta không phải là người tốt gì đâu, lần trước hại em sinh bệnh, lần này còn dám châm ngòi ly gián giữa chúng ta, cô ta đã nói với anh rằng em nói chúng ta không có khả năng sẽ luôn ở bên nhau, sẽ sớm chia tay thôi.
Thật là quá đáng mà, anh biết em sẽ không nghĩ như vậy đâu.”
Anh quay đầu lại nhìn Hướng Sơn, anh ta còn nói Đường ngũ thiếu anh có sức hút phi phàm, nên sau khi đã ở bên anh rồi thì làm sao còn có thể nghĩ đến chuyện chia tay được? Không có khả năng.
Hướng Sơn: Cậu là đại ca, cậu lợi hại.
Diệp Trăn ngừng bút nhìn về phía Đường Trạch, trong giọng nói có một chút nghi hoặc: “Lý Đào không nói bậy đâu, quả thật là em đã nói với cô ta như vậy đấy.
Em biết cô ta cũng thích anh giống như em, nên em đã đặc biệt đề nghị với cô ta rằng cô ta nên theo đuổi anh ngay sau khi em đã chia tay với anh, nếu không thì danh tiếng của kẻ thứ ba sẽ không dễ nghe một chút nào, anh nói có đúng không?”
Đường Trạch: “……???”
Hướng Sơn: “……!!!”
Đường Trạch ngoáy lỗ tai, “Mọt sách, em nói gì vậy, anh nghe không rõ?”
Diệp Trăn nghiêm túc nói: “Em nói Lý Đào không nói bậy, em và anh vốn dĩ đã không có khả năng là sẽ luôn ở bên nhau mãi mãi, tương lai nhất định sẽ chia tay.”
Đường ngũ thiếu nổi giận.
Hướng Sơn chắp tay bội phục: Mọt sách, ý tưởng này của cậu rất nguy hiểm và sáng tạo.
Diệp Trăn nói thêm: “Bây giờ em có hơi chút thích anh nên em mới ở bên cạnh anh, nhưng khi em không còn thích anh nữa thì tất nhiên là phải chia tay rồi.
Chẳng phải yêu đương đều là như vậy hay sao?”
Đôi mắt của cô gái sáng ngời, nghiêm túc và nghiêm túc, như thể cô đang nói về một sự thật hiển nhiên nào đó.
Đường Trạch: “…… Đương nhiên là không rồi! Tại sao em lại có loại suy nghĩ như thế này?”
Nhất định là cô đang có bệnh nên đầu óc mới bị choáng váng, mọt sách của anh không thể nào là đồ cặn bã như vậy được!
Diệp Trăn nghi hoặc liếc nhìn anh: “Chờ khi anh không thích em nữa thì chẳng lẽ anh vẫn không muốn chia tay với em sao?”
Vô lý! Không phải là bây giờ anh không thích cô nhưng vẫn ở bên cạnh cô đó hay sao! “Tất nhiên là không rồi, làm người phải có chung có thủy, em không được phép nghĩ như vậy, nếu như em đã ở bên cạnh anh thì em không được phép chia tay, và đương nhiên là cũng không được phép không thích anh!”
Diệp Trăn nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: “Được rồi được rồi, bây giờ em vẫn còn thích anh một chút nên em sẽ không muốn chia tay đâu.”
“Về sau cũng không được!”
“Được rồi, em muốn chép bài, anh đi chơi đi, đừng quấy rầy em nữa.”
Thái độ cho có lệ, giống như là đang dỗ dành một đứa trẻ.
Đường ngũ thiếu: “……”
Mẹ nó, khẳng định là đã có người dạy hư mọt sách của anh rồi! Cô ngốc như thế này, chỉ biết đến học tập, anh còn là mối tình đầu của cô nữa, rốt cuộc là cô đã nghe những lý luận vụn vỡ này từ chỗ xó nào vậy?!
Đường Trạch rất tức giận, nên trong giờ nghỉ trưa liền kéo vài tên ăn chơi trác táng vào nhà vệ sinh để hút thuốc, nhưng khi hút xong rồi thì anh vẫn rất tức giận như cũ, tâm tình không tốt, đám ăn chơi trác táng hai mặt nhìn nhau, muốn hỏi thăm một chút nhưng đều bị ánh mắt của Đường ngũ thiếu xua đuổi, Hướng Sơn cũng muốn chạy nhưng lại bị Đường ngũ thiếu gọi trở về.
Hướng Sơn rất khổ sở, cuối cùng người lấy nước lại nhớ đến anh ta.
“Ngũ thiếu, tôi thật sự chưa nghe thấy gì cả, mà nếu có nghe được thì tôi đảm bảo đảm rằng tôi sẽ không nói ra ngoài với bất kỳ ai đâu.”
Anh ta sẽ không nói với ai rằng Đường ngũ thiếu có thể bị một con mọt sách cho đội nón xanh vào bất cứ lúc nào đâu!!
Đường Trạch đá anh ta một cước, “Cậu đi hỏi thăm cho tôi, rốt cuộc là ai không có việc gì mà dám nói bậy ở trước mặt mọt sách, làm cho mọt sách của tôi có ý tưởng nguy hiểm như vậy! Thật là đáng giận mà!”
Hướng Sơn: “…… Được rồi, tôi đi ngay đây!”
Thì ra là vì chuyện này, cũng dễ nói thôi.
Đường Trạch trở lại phòng học với một thân nồng nặc mùi khói thuốc, nồng đến mức khiến cho Diệp Trăn phải ho khan liên tục, đôi mắt hồng hồng không đủ kiên nhẫn: “Người anh hôi quá, tránh xa em một chút.”
Đường ngũ thiếu: “…… Em nói…… Anh hôi?”
Cô không biết rằng đàn ông có mùi thuốc lá trên người là rất có mị lực hay sao? Loại có thể làm cho người ta say đắm!
Diệp Trăn gật đầu rồi lại bắt đầu ho khan dữ dội, trông cô rất đau khổ, lại đáng thương, và thậm chí là càng ghê tởm hơn.
…… Quên đi, anh là một người đàn ông cao lớn nên hẳn là phải nhường nhịn mọt sách nhỏ ốm yếu một chút, chưa kể mọt sách nhỏ này lại còn là bạn gái của anh.
Anh chỉ có thể đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ rồi thổi thổi, thổi bay hết mùi khói thuốc lá.
Anh cũng quay lại và thổi cả sau lưng.
Hướng Sơn:…………
Sau khi thổi được hơn mười phút, Hướng Sơn nhìn thấy Đường ngũ thiếu cao lớn đẹp trai đang nhấc cánh tay trái phải lên ngửi ngửi, xác định đã không còn mùi nữa thì rốt cuộc anh mới ngồi trở