Diệp Trăn đã được cứu lên bờ, nhưng tình huống của cô không được tốt cho lắm, cả người cô ướt hết, tóc đen tí tách dính sát vào bên má, sắc mặt tái nhợt nằm yên ở một bên.
Xe cấp cứu vẫn chưa đến.
Đường Trạch cũng là một thân chật vật bò ra khỏi hồ nước, cả người anh ướt sũng, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự mong manh và quý giá của sinh mạng.
Cả người anh phát run, điên cuồng ấn lên ngực cô gái, đôi môi cô lạnh lẽo không một chút ấm áp.
“Diệp Trăn, Diệp Trăn!”
“Mọt sách, em mau tỉnh lại cho anh!”
Mẹ nó, kế hoạch cải tạo cặn bã của anh còn chưa thành công đâu!
Làm sao cô có thể chết? Làm sao cô có thể chết được? Tuyệt đối không thể!
Đây là lần đầu tiên Hướng Sơn và Lưu Hướng Dương nhìn thấy Đường Trạch bị mất kiểm soát như vậy, nhìn kỹ lại, mắt của anh đỏ hoe, nước mắt lạch cạch rơi xuống, phải biết rằng Đường Trạch đã từng bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, bác sĩ nói rằng anh sẽ không bao giờ có thể đua xe được nữa, nhưng lúc đó anh cũng không rơi dù chỉ là một giọt nước mắt.
Sự việc xảy ra quá đột ngột và bất ngờ, những miếng dưa bị ném xuống dưới đất, không ai còn tâm trạng để ăn tiếp.
Lý Đào đang trốn ở một góc nhìn thấy Diệp Trăn sắp chết thì vô cùng kinh hãi, cô ta xoay người bỏ chạy, lúc này mọi người đều đang lo lắng cho sự an nguy của Diệp Trăn nên cũng không ai chú ý tới cô ta, cô ta đã biến mất vào trong bóng tối từ lúc nào không hay.
Cũng may là trưởng khoa đã nhanh chóng phát hiện ra và lập tức yêu cầu bảo vệ đuổi theo, rồi sau đó lại gọi điện cho chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng, cha mẹ của Diệp Trăn và Lý Đào, còn có kẻ bắt nạt nhỏ bên kia nữa, anh cũng có liên quan nên việc này không thể nào gạt được Đường gia.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là Diệp Trăn không thể có việc gì!
Anh gấp đến mức không thể chờ được nữa, hận không thể mang theo Diệp Trăn bay ngay đến bệnh viện!
“Khụ khụ ——”
Mắt thấy Diệp Trăn cuối cùng cũng ho ra một ngụm nước, cô vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt to lớn ở trước mắt, suy yếu cười một chút: “Đường Trạch, em không nghĩ là còn có thể nhìn thấy anh”
Đường Trạch lau nước mắt, nói ra sự thật vô tình: “Hừ, cặn bã thì phải ở lại ngàn năm nên làm sao em có thể chết dễ dàng như vậy được!”
Diệp Trăn là kẻ cặn bã nhất, tai họa của tai họa, nên khẳng định là cô có thể sống rất lâu.
Anh bế cô gái dưới đất lên và ôm chặt lấy cô.
Anh vùi đầu vào vai cô, âm thanh nghẹn ngào, bả vai giật giật.
Cô gái khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ vào cái đầu to lớn của chàng trai.
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
“…… Mẹ nó, ai khóc?”
"Tốt rồi, không khóc, không khóc nữa.”
“……”
???
Trưởng khoa trợn mắt há hốc mồm!
Thật quá đáng khi đã bỏ qua ông!
Đám ăn chơi trác táng trao đổi ánh mắt với nhau, xong rồi xong rồi, kẻ bắt nạt nhỏ đã đánh cược chính mình vào trong cuộc chơi rồi.
Tin tức về việc Đường ngũ thiếu và mọt sách yêu sớm đã bị lan truyền ra ngoài nhanh như cháy rừng.
Diệp Trăn được kiểm tra rất nhiều trong bệnh viện, đã xác định là thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là bị thiếu chút oxy, lại cảm thêm lần nữa, kiệt sức và cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đường Trạch thì không có việc gì nhưng vẫn cố tình xin nhập viện cùng với Diệp Trăn, anh muốn nằm viện để được quan sát giống như cô, phòng ngừa vạn nhất.
Kẻ bắt nạt nhỏ xin nằm viện để được quan sát, chẳng lẽ còn có thể không cho?
Huống chi trên đường đến bệnh viện, Đường Trạch đã sớm gọi điện thoại về nhà với nước mắt đầm đìa, mẹ của Đường Trạch đến thăm thì không nói, nhưng ngay cả ông cụ và bà cụ cũng bị kinh động, mấy vị trưởng bối đều đến hết, đều là anh em chú bác của Đường Trạch, những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới chính trị và kinh doanh, chỉ cần một người tùy tiện đứng lên đi ra ngoài thì cũng đã đủ làm chấn kinh gấp ba lần rồi!
—— Với nhiều người đến thăm như vậy, kẻ bắt nạt nhỏ bỗng nhiên trở thành một cậu bé tội nghiệp.
Tôi đã khóc, đó có thể là một việc không nhỏ hay sao?
Cảnh sát đã được điều động đến để tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về việc rơi xuống nước của Diệp Trăn và Lý Đào.
Số điện thoại từ Phòng Giáo dục đã được liên lạc với hiệu trưởng ngay trong đêm.
Chuyện này không nhỏ được, cũng không thể nhỏ.
Mà nhân vật trung tâm của sự kiện này, Diệp Trăn đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường bệnh, không một ai có thể làm phiền đến cô.
Bởi vì Đường ngũ thiếu đang ngồi xổm ở trước cửa canh gác, và còn vì để thể hiện chính mình có bao nhiêu khổ sở, nên ngay cả một bộ quần áo anh cũng chưa thay, chỉ cho người vắt nước ra rồi lại mặc nó lên trên người, thậm chí là nó còn dính cả bùn đất và cọng cỏ, anh quyết tâm phải trả thù cho Diệp Trăn, phải cho Lý Đào bị đẹp mặt!
Cả nhà Đường gia đều cho rằng Đường Trạch sắp chết, nhưng kết quả là anh vẫn có thể nhảy nhót được! Còn biết giả vờ giỏi như vậy.
Bà cụ ngày thường đau nhất chính là Đường Trạch, nên khi vừa nhìn thấy đứa cháu nhỏ thứ năm nhà mình phải chịu khổ, có bị thương hay không chỉ là thứ yếu, bà tức giận đến mức nhịn không được, muốn đòi lại công bằng cho đứa cháu nhỏ của mình!
Cha Đường hừ một tiếng nói: “Mẹ, mẹ đừng bị nó lừa, con vừa thấy thì liền biết là tên nhóc thúi này đang cố tình tỏ vẻ đáng thương……”
“Thằng nhóc thúi, con im đi!” Bà cụ giơ tay lên chính là một cái tát, bình thường bên ngoài không ai dám nói nửa chữ không với ông, nhưng khi tới trước mặt bà cụ thì ông chỉ có thể trộm trừng mắt sờ sờ mũi, còn bị bà cụ chế giễu.
Ông cụ cũng chống gậy: “Các con đừng xem nhẹ việc này.”
Ông cụ lên tiếng, không ai dám không quan tâm.
Nhưng việc này cũng thật sự ác liệt, không thể xem nhẹ được.
Đương nhiên, mẹ của Đường Trạch lại càng quan tâm đến một vấn đề khác hơn: “Cho nên người bên trong kia thật sự là bạn gái nhỏ của con?”
Trước đây Đường Trạch không có cảm giác gì, nhưng bây giờ anh vừa lo lắng vừa xấu hổ không thể giải thích được, gãi gãi tóc: “…… Đúng vậy.
Có lẽ mọi người không biết, nhưng Diệp Trăn thật sự rất tài giỏi, từ nhỏ đến lớn cô ấy đều là học sinh đứng nhất lớp, kỳ kiểm tra hàng tháng lần trước còn bị ốm nhưng cô ấy vẫn đứng nhất lớp!” Mặc dù cô rất cặn bã.
Bà cụ xúc động nói: “Đã có bạn gái rồi, cháu trai của bà đã trưởng thành rồi.”
Đương nhiên, bây giờ anh đã là một người đàn ông có trách nhiệm!
Tuy mọt sách hơi cặn bã nhưng cô ngốc cũng là sự thật, nếu như không có anh thì thiếu chút nữa, ngay cả mạng sống cô cũng không còn.
Đường ngũ thiếu tự ý thức được trách nhiệm lớn lao của mình nên càng không dám qua loa!
Ông cụ và bà cụ đã lớn tuổi nên không tiện ở lại lâu, bà cụ nói là muốn gặp cháu dâu một chút nhưng Đường Trạch không dám, anh sợ mọt sách sẽ nói bậy, đến lúc đó người nhà của anh khẳng định sẽ không chịu nổi việc đứa con cháu được chính mình yêu thương lại bị mọt sách hành hạ, rồi làm cho bọn họ chia tay thì phải làm sao?
“Mọt sách đã ngủ rồi, lần sau con sẽ đưa cô ấy về cho bà gặp.”
Chẳng lẽ bà còn thật sự muốn đánh thức một người vừa mới chết đuối?
Các chú và các anh, tính cả cha mẹ của Đường Trạch cũng đi về theo với hai vị trưởng lão, trước khi chia tay, bà cụ còn đặc biệt nói với anh: “Diễn đủ rồi thì mau thay quần áo đi, hôi muốn chết đi được.”
Đường Trạch hít mũi, thật sự rất hôi.
…… Đây là tất cả những gì mà anh phải gánh chịu vì mọt sách!
Hôi như vậy mà cũng phải nhịn xuống, anh quả thực không phải là người!
Anh đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, sau đó mới nhẹ nhàng đi đến phòng bệnh của Diệp Trăn.
Diệp Trăn thật sự đang ngủ, từ khi đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, cô mệt mỏi không thôi mà ngủ thiếp đi, người ngoài phòng bệnh đi tới đi lui, âm thanh không ngừng cũng không thể nào đánh thức được cô.
Anh ngồi ở mép giường sờ lên gương mặt ấm áp của cô gái, làn da trắng nõn gần như trong suốt, không còn lạnh lẽo giống như trước kia, cũng đã khôi phục lại được chút sinh khí.
Khi nhớ lại một màn mạo hiểm kia, kẻ bắt nạt nhỏ liền nhịn không được mà thầm hận trong lòng, tức đến ngứa răng, quyết không thể để cho Lý Đào sống tốt, không có người nào làm