Vệ Lam rất tức giận, cô thầm nghĩ muốn đi tìm Thẩm Ngọc để hỏi anh một chút, nhưng cô lại không thể buông bỏ tư thái và mặt mũi của mình được, làm sao cô có thể đi hỏi một loại chuyện như thế này? Cô chỉ có thể chịu đựng sự không cam lòng và xấu hổ, so với nỗi buồn thì lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của cô lại càng bị tổn thương nhiều hơn.
Mẹ Vệ nói: “Tin tức của bà mối bên kia truyền đến có ý là Thẩm Ngọc không muốn cưới vợ, nhưng mẹ thấy thì hẳn là không phải như vậy.
Chẳng lẽ cậu ta còn ghi hận chuyện con đã từng từ chối khiến cho cậu ta bị mất mặt hay sao?”
Vệ Lam: “……”
Thẩm Ngọc là người keo kiệt như vậy à?
Nhưng người cầm quyền thì sẽ khác.
Được tâng bốc nhiều thì cũng sẽ cân nhắc đến lợi hại, việc gì khiến cho người ta mất mặt thì trên mặt cũng sẽ có vẻ hoà hợp êm ắm thôi.
Cô cười nói: “Con cũng không phải là không lấy được chồng, vậy thì tại sao chúng ta lại phải đi hỏi cưới anh ấy? Dù anh ấy muốn cưới nhưng lại không giải tán hậu viện thì con cũng sẽ không gả.
Mẹ, mẹ đừng nhắc tới chuyện này nữa, sau này cũng đừng nói nữa, gần đây con rất bận rộn với công việc, con rất mệt, không muốn nhắc lại chuyện này nữa.”
Mẹ Vệ cũng chỉ cảm thấy đáng tiếc, không chỉ có bà cảm thấy đáng tiếc mà toàn bộ Vệ gia cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao thì thân phận và địa vị của Thẩm Ngọc cũng không giống với người bình thường, nếu như có thể liên hôn với nhà của anh thì Vệ gia sẽ được nâng cao hơn một bậc.
Nếu Vệ Lam và Thẩm gia có khúc mắc với nhau thì Vệ gia vẫn còn những cô gái khác có thể liên hôn được.
Vệ Lam vừa nghe xong kế hoạch của người nhà thì liền tức giận đến mức trực tiếp dọn ra khỏi nhà, chuyển đến bệnh viện, trong khoảng thời gian ngắn cũng không muốn về nhà.
Diệp Trăn thổi gió bên gối khá tốt, Tây Uyển lại náo nhiệt, Xuân Đào, Như Phong, Liễu Mộng, Thành Anh và mấy người khác đều sôi nổi đến ăn mừng, mỗi người còn mang theo quần áo nhỏ của trẻ con.
Như Phong đắc ý nói: “Thật tốt, kế hoạch của Vệ tiểu thư kia vậy là đã thất bại.”
Liễu Mộng nói: “Đúng vậy, em còn nghĩ rằng đại soái phải thực sự muốn là cô ta nữa cơ, còn muốn giải tán hậu viện, cũng không nhìn lại mình xem có bao nhiêu sức nặng!”
Thành Anh nói: “Vệ tiểu thư kia vừa nhìn là đã biết có tình ý đối với đại soái của chúng ta rồi, vậy mà cô ta lại còn cố tình ra vẻ thanh cao kiêu ngạo, muốn đuổi hết chúng ta đi để độc chiếm đại soái, thật là quá đáng mà!”
Xuân Đào chỉ chú ý đến vấn đề chính: “Tại sao đại soái lại đột nhiên quyết định không kết hôn với Vệ Lam? Diệp Trăn này, hôm trước em đi ra ngoài với đại soái, lúc đó có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Không có, không có chuyện lạ nào cả.”
Xuân Đào nghi hoặc: “Vậy tại sao đại soái lại đột nhiên sửa lại lời nói?”
Thật ra Diệp Trăn rất hiểu, sự lo lắng của cô còn nghiêm trọng hơn cả Xuân Đào, bởi vì Thẩm Ngọc đã cưới Vệ Lam, lão phu nhân rất tin tưởng Vệ Lam, dù sao thì đó cũng là đứa trẻ mà bà đã nhìn nó lớn lên, lại là du học sinh hàng đầu trở về từ nước ngoài, nên bà đã giao lại quyền quản lý gia đình cho cô ta vào năm thứ hai sau khi cưới.
Thẩm Ngọc không giải tán hậu viện theo lời của Vệ Lam, nhưng mà toàn bộ hậu viện đều bị cô ta nắm ở trong lòng bàn tay, cũng như đứa con trai cả của Thẩm gia, người mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất.
Xuân Đào không có con, vì vậy cô ta không có khả năng sẽ làm hại con trai cả của Thẩm Ngọc, người đã được cô ta nuôi nấng; Như Phong thì chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, đối với Thẩm Ngọc cũng là kính sợ nhiều hơn yêu thích, nên cô ta sẽ không xuống tay với đứa nhỏ; Liễu Mộng, Thành Anh thì đã đi theo Thẩm Ngọc được một thời gian dài nên quan hệ vẫn rất tốt, có thể nhìn ra rằng bọn họ không yêu thích cũng không ghen ghét đối với người mà Thẩm Ngọc yêu thích, và bọn họ cũng không có tình yêu gì đối với đối Thẩm Ngọc cả.
Không ai trong bọn họ có con.
Diệp Trăn đã quan sát mấy tháng, tạm thời loại trừ bọn họ ra bên ngoài.
Về phần Vân Nương bị đưa đến trang trại để tu dưỡng, cô ta thích Thẩm Ngọc, cũng là người có tâm ghen ghét nặng nhất, thỉnh thoảng còn bắt nạt kí chủ, có lẽ cô ta cũng có khả năng để ra tay.
Còn có Vệ Lam, người không có vẻ gì là người có lòng dạ rộng lớn trong vài lần tiếp xúc, cô ta có tài học, cũng đủ tự tin và kiêu ngạo, đồng thời cũng không thể chấp nhận được vết nhơ và rất là hiếu thắng.
Tuy nhiên, vì cả hai gia đình đã không còn tác hợp cho Thẩm Ngọc và Vệ Lam kết hôn nữa nên Diệp Trăn cũng không còn cơ hội để gặp lại cô ta, hơn nữa nếu như Thẩm Ngọc đã nói không cưới thì cô cũng không cần phải tốn thời gian ở trên người của cô ta làm gì, bây giờ cô đều học chữ mỗi ngày, đọc sách, thuận tiện giáo dục trước khi sinh cho con trai, chỉ cần chờ đứa trẻ sinh ra là được.
Sau đó, chờ khi cô nhận biết được hai nghìn chữ thì Thẩm Ngọc sẽ thích cô nhiều hơn một chút, nhưng Thẩm đại soái lại không đồng ý và nói rằng cô nên để cho nó yên.
Diệp Trăn tăng lên ba nghìn, bốn nghìn, năm nghìn chữ.
Thẩm đại soái vẫn không đồng ý.
Diệp Trăn không thể hiểu được, đáng thương nói: “Đại soái, năm nghìn chữ còn ít à? Vậy khi được sáu nghìn chữ thì anh nhất định phải thích em nhiều hơn một chút nhé!”
Thẩm đại soái vuốt đầu cô nói: “Được, tôi sẽ giữ tất cả lại cho em, chờ em sinh con ra thì tôi sẽ tính hết lại cho em.”
Diệp Trăn ôm bụng, bụng của cô đã hơn tám tháng, thoạt nhìn cũng không lớn lắm, tròn vo đáng yêu, Thẩm đại soái vẫn có thể ôm cô ngủ vào ban đêm, sờ bụng cô và nhắc mãi một câu, đừng bao giờ ngu ngốc giống như mẹ của con, sau đó lại ôm cục bụ bẫm tròn vo ở mặt trên rồi đi ngủ.
Bởi vì anh không đến viện khác nữa nên lão phu nhân đã không ít lần tìm anh đến nói chuyện, lúc đầu anh còn nghe một chút, nhưng sau đó cũng cảm thấy chán nản.
Anh có thể ngủ ở bất kỳ nơi nào mà anh muốn, và bây giờ anh chỉ muốn ngủ với cô gái ngốc nghếch này mà thôi, sau đó anh sẽ ngủ với cô gái ngốc nghếch này, và không ai có thể kiểm soát được anh cả.
Hơn nữa, cô gái ngốc đã quá phụ thuộc vào anh, cô rất ngốc, rất ngốc, không có anh thì cô sẽ ra sao? Lần nào cô cũng ra sức để làm cho anh được cảm thấy sảng khoái, cắn anh thật chặt, cho dù cô có dùng tay thì anh cũng cảm thấy rất thoải mái, mỗi lần đều đặc biệt sung sướng……
Anh chỉ muốn ngủ với cô.
Lão phu nhân lo lắng không chịu được, nhưng nói với Thẩm Ngọc cũng như không, vì vậy bà đành phải đi tìm Diệp Trăn qua để nói chuyện.
“Mẹ biết con đang mang thai, nhưng con không thể một mình độc chiếm đại soái được, mẹ vẫn mong chờ Thẩm gia có thể con cháu đầy đàn.
Con đi nói với đại soái đi, để cho nó ngủ ở viện khác!”
Diệp Trăn cắn môi không đáp.
Lão phu nhân vỗ bàn, nói: “Tại sao con còn không chịu?”
Diệp Trăn vội vàng nói: “Không phải đâu mẹ, con là…… con không dám nói với đại soái.”
Lão phu nhân tức giận: “Bảo con nói thì cứ nói, tại sao lại không dám?”
Diệp Trăn nói: “Đại soái quá uy nghiêm, con không dám nói những lời như vậy với anh ấy, anh ấy đến gặp con thì con phải hầu hạ anh ấy cho thật tốt, sao còn dám bảo anh ấy đi đến viện khác được? Vậy thì không phải là con không hầu hạ đại soái được chu toàn hay sao? Nếu như đại soái tức giận thì con không thể chịu được đâu! Chuyện này con không làm được, là đại soái đã cho con một cuộc sống bình yên như bây giờ, trả lại đứa nhỏ cho con, nên làm sao con có thể đối xử với anh ấy như vậy chứ?”
Lão phu nhân ngây ngốc, lời này có vẻ đúng mà cũng có vẻ sai?
Diệp Trăn nói: “Mẹ, đại soái là đại soái, còn con chỉ là người phụ nữ của anh ấy, nên con làm sao dám bảo anh ấy nên đến chỗ nào nên đi chỗ nào được? Thật xin lỗi, con chỉ có thể cô phụ sự phó thác của mẹ!”
Cuối cùng khi Diệp Trăn rời đi, lão phu nhân vẫn cảm thấy lời nói của Diệp Trăn rất kỳ quái, bà hỏi người hầu gái bên cạnh, “Diệp Trăn có ý gì?”
Người hầu gái: “…… Mợ sáu sợ uy nghiêm của đại soái, cũng là kính trọng đại soái nên không dám sai bảo ngài ấy ạ.”
Lão phu nhân vẫn cảm thấy không đúng, bà xoa đầu ngơ ngác nửa ngày, cuối cùng cũng thở dài, “Xuân Đào bọn họ cũng quá không muốn cố gắng hết sức mà, ngay cả một người phụ nữ đang mang thai mà cũng không thể cạnh tranh được, làm cho Ngọc Nhi tình nguyện ở cùng với một người phụ nữ đang mang thai cũng không muốn đi đến phòng của bọn họ, nếu không thì tôi cần gì phải nhọc lòng như vậy!”
Người hầu gái nói: “Vệ gia gửi thiệp mời tới, nói là hẹn ngài đi đánh bài, ngài có muốn chơi để giải sầu hay không?”
Lão phu nhân ừ một tiếng, “Vậy thì đi.”
Bà cũng thích đánh bài bằng hai tay.
Hơn nữa, bởi vì thân phận của Thẩm Ngọc nên nhóm bạn bè đánh bài của bà đều sẽ nhường cho bà hết, đưa tiền cho bà theo một cách khác, nên tự nhiên việc đánh bài sẽ rất là thư thái và vui sướng.
Bên này Diệp Trăn đã trở về Tây Uyển, đôi mày cau lại mãi vẫn chưa giãn ra.
Cô mang thai hơn tám tháng rồi, cũng đã đến lúc phải nghĩ đến bà đỡ, lúc trước cô đã hỏi bác sĩ Hứa, nghe ý của lão phu nhân là muốn cô sinh ở nhà, kiếp trước Diệp Trăn đã sinh một đứa trẻ, cô biết việc sinh con là một việc rất nguy hiểm, ở nhà cũng chỉ có hai bà đỡ, mà bà đỡ còn có khả năng là đã bị thu mua rồi, nên tự nhiên cô sẽ không nghĩ đến bọn họ.
Còn phải để Thẩm Ngọc nói với lão phu nhân, để cho cô đến bệnh viện để sinh nở.
Nhưng trước đó cô phải tìm ra người đứng sau hai bà đỡ cái đã, kiếp trước