Vết sưng đỏ ở trên mặt Diệp Trăn phải qua mấy ngày mới dần dần biến mất, kể từ ngày khóc lớn hôm đó, con chó lớn càng ngày càng dính chặt lấy cô, có điểm khác biệt so với lúc trước là hình như nó sẽ nhận biết người, nhiều khi đang bò trên mặt đất thì cũng phải quay đầu lại nhìn cô một lần, khi cô quay đầu lại nhìn nó thì nó mới yên tâm bò tiếp, nó rất thích bò, mỗi lần bò là sẽ có cả bầy chó vây quanh, dường như nó còn muốn dựa vào đàn chó để đứng lên, nhưng tiếc là xương người yếu ớt, nên cho dù có muốn thì nó cũng không thể đứng dậy được.
Nó cũng ngoan hơn trước, không khóc không nháo, Diệp Trăn càng có thể thoải mái hơn trong việc làm phong phú thêm tập sách của mình, mãi cho đến khi cô viết xong thì cô mới giao cho cô giáo Trương, cô giáo Trương là người không bình thường, bà đã nhìn ra trong khoảng thời gian này.
Khi cô giáo Trương vừa nhìn thấy những thứ mà Diệp Trăn đưa cho bà, bà cũng không tính là thật sự hiểu nó, tuy rằng thoạt nhìn rất lợi hại nhưng bà cũng không biết đó có phải là sự thật hay không, Diệp Trăn nói: “Còn phiền cô giáo đưa cho người có hiểu biết xem qua thì mới có thể biết được giá trị ở trong đó, có nó, đất nước chúng ta sẽ càng sớm mở ra cuộc sống ổn định hơn.
”
Cô giáo Trương không hiểu làm thế nào mà một quyển sách nhỏ lại có thể mang đến sự ổn định cho đất nước đang tràn đầy biến động này, nhưng sau khi đọc xong những lời giải thích và đồ họa ở trên đó, bà cũng biết rằng nếu như nó là sự thật thì nó tuyệt đối sẽ không bình thường! Bà cẩn thận nhận lấy, giao lại cho tổ chức.
Diệp Trăn xem như đã giải quyết xong một mối tâm sự, sau đó cô lại viết thêm những kiến thức bí truyền, cô sẽ chuẩn bị giao cho con chó lớn.
Nếu như nó thông minh.
Khi dấu tay ở trên mặt Diệp Trăn đã hoàn toàn biến mất, Thẩm Ngọc vốn đang thành thật mấy ngày lại chạm vào cô, lần này anh vẫn còn lương tâm, cô thậm chí còn không thể nhấc nổi ngón tay của mình lên, nhưng cũng ước chừng đè ép cô đến nửa đêm, “Tư vị này, đại soái nhà em nghĩ đến mức căng chặt.
”
Sáng hôm sau, cô bị anh đâm làm cho tỉnh lại, dựa vào chăn bông cùng anh điên cuồng một hồi, “Đại soái nhà em rất quan tâm đồ ngốc nhà em, em phải lấy lòng anh thật tốt, thỏa mãn anh, thích anh.
”
Sau đó thay bộ váy màu đỏ mà Tiểu Cúc mang tới.
Màu đỏ đặc biệt tươi đẹp, cô tự hỏi: “Hả? Tại sao lại là cái này?”
Tiểu Cúc nói: “Đại soái ra lệnh, bảo mợ sáu thay xong thì đến phòng làm việc tìm ngài ấy.
”
Diệp Trăn thay váy đỏ, nhìn con trai trước tiên, con trai đang ăn sáng ở trong ngực bà vú, nhìn thấy cô thì sữa cũng không thèm ăn chỉ muốn cô ôm một cái, Diệp Trăn ôm nó, sau đó giao lại cho bà vú: “Ngoan nhé, mẹ đi tìm cha của con.
”
Con chó lớn nhìn cô đi xa rồi mới quay đầu lại hự hự ăn, giống như muốn ăn thật nhiều hơn để có thể mau lớn.
Thẩm Ngọc ở trong phòng làm việc, mặc bộ quân phục anh hay mặc thường ngày, dáng người thẳng tắp, dáng vẻ uy nghiêm, khí thế nghiêm nghị, bộ dáng hướng về giang sơn có thể khiến cho người ta động lòng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn lên cô, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, “Đồ ngốc, qua đây.
”
Diệp Trăn bước tới, anh phất tay đuổi phó quan đi, kéo cô ngồi vào trong lòng mình: “Đồ ngốc, hãy nói lời hay để cho bổn đại soái vui vẻ.
”
Từ tối hôm qua đến giờ, Diệp Trăn cứ cảm thấy người đàn ông này thật là kỳ lạ, cô nhấp môi suy nghĩ: “Đại soái là người tốt! Em và Duệ Duệ đều thích đại soái nhất!”
Anh cười một tiếng, vừa hài lòng vừa không hài lòng, nhéo má cô lớn tiếng ra lệnh: “Chuẩn bị xe.
”
Anh ôm cô ra khỏi phủ, rồi ôm cô đặt vào trong xe, Diệp Trăn mơ hồ có một chút linh cảm, mãi cho đến khi tới nơi, cô nhìn thấy có rất nhiều phóng viên và nhân vật nổi tiếng ở trong giới, không quen nhưng cũng không xa lạ, đã từng mỉm cười chào đón bọn họ rồi.
Diệp Trăn kéo cánh tay người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cho đến khi nhận được một tờ giấy chứng nhận, Diệp Trăn vẫn không ngờ người đàn ông này lại đối xử với cô như vậy.
“Hai cuộc hôn nhân khác họ, cùng nhau giao kết hôn ước, kết thành một mối quan hệ tốt đẹp là xứng đôi vừa lứa.
Khi hoa đào nở cũng là lúc nên duyên vợ chồng, ước mong mai sau con cháu nối dài như dưa ( dưa mọc nối theo dàn), con cháu làm ăn phát đạt từ đời này sang đời khác.
Viết lời hứa tuổi già lên trên giấy, ghi lại lời chúc may mắn do trời gửi như một bài thơ khắc trong cuốn sổ uyên ương của quan.
Đã chứng.
” ( Đây là dòng chữ trên giấy đăng ký kết hôn thời Trung Hoa Dân Quốc)
Thẩm Ngọc nói: “Diệp Trăn, từ nay về sau em sẽ là vợ của Thẩm Ngọc.
”
Không ai có thể khinh thường em, tùy ý nhục mạ đánh giết em, em sẽ sánh bước cùng với Thẩm Ngọc ở trên thế giới này.
Anh nhìn người phụ nữ nãy giờ vẫn im lặng không nói, thật ra anh cũng có chút căng thẳng, lạnh lùng nói: “Sao em không nói gì, vui vẻ đến choáng váng luôn à?”
Diệp Trăn lắc đầu, vùi vào trong lòng anh, “Cảm ơn đại soái.
”
Anh ừ một tiếng, hôn lên đầu cô nói: “Ừ, phải nhớ kỹ đại soái nhà em đã tốt với em như thế nào, phải hầu hạ anh cho thật tốt.
”
Diệp Trăn: “…… Được.
”
Anh cảm thấy mãn nguyện, đưa đồ ngốc của mình ra đứng trước mặt công chúng, tùy ý để cho phóng viên chụp ảnh và phát tin, nhận lời chúc mừng từ khắp nơi, mở tiệc chiêu đãi quan khách ở trong khách sạn lớn nhất của Phụng Thiên.
Hôm nay là ngày cưới của anh.
Nhưng cũng có rất nhiều người biết mợ sáu phủ đại soái, người điều tra cô cũng không ít, biết cô chỉ là một cô gái không có thế lực của gia tộc, hơn nữa cô còn là một người mù chữ không có tri thức, nên cho dù Thẩm Ngọc có coi trọng cô thì cũng có rất nhiều người ở thế giới bên ngoài khinh thường cô.
Có một phóng viên sau khi du học về đã hỏi cô bằng tiếng nước ngoài: “Thẩm phu nhân, hôm nay là ngày tốt của cô và Thẩm đại soái, cô có muốn nói điều gì hay không?”
Sắc mặt Thẩm Ngọc lạnh lùng.
Diệp Trăn kéo cánh tay anh, nhìn anh nói: “Có thể gặp được đại soái chính là may mắn của tôi.
”
Cô nói bằng tiếng Trung Quốc, Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn cô.
Cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn đại soái đã yêu quý em, coi trọng em, em rất may mắn.
”
Khung cảnh cứng đờ lại trở nên sống động, phóng viên kia sờ mũi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hẳn là không chỉ có anh ta mà có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng sau này, tin tức Thẩm Ngọc phu nhân không biết chữ đã hoàn toàn lỗi thời, cô không những không biết chữ mà còn rất chăm chỉ học hành, là một người phụ nữ tri thư đạt lễ, cho dù cô đã từng khốn khổ thì cô vẫn sống nỗ lực như cũ.
*Tri thư, đạt lễ có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi
Bữa tiệc kết thúc về đến nhà, lần đầu tiên Thẩm Ngọc chính thức hỏi về việc học của cô gái ngốc: “Em học tiếng nước ngoài từ khi nào?”
Diệp Trăn lấy lòng nói: “Em đang học, đại soái cho rằng em nói giỡn hay sao? Em thật sự rất nỗ lực vì đại soái!”
Thẩm Ngọc xoa đầu cô, “Đồ ngốc, nếu như đêm nay em cũng nỗ lực như vậy thì anh sẽ càng vui hơn.
”
Anh nâng làn váy của cô lên, áp cô vào trên tường rồi đi vào, “Đồ ngốc, em gọi anh là gì?”
Diệp Trăn ôm anh, mặt như hoa đào, “Đại soái……”
“Hả?”
“Cha của Duệ Duệ.
”
Anh hung ác khiến cho cô suýt nữa cô đã kêu lên, bị xóc đến mức hơi thở không ổn định, cả người run lên, “Tướng công, phu quân!”
Anh trầm giọng nói: “Hừ, đúng là phải ăn một chút đau khổ thì mới chịu thành thật.
”
Trở lại trên giường, hai mắt Diệp Trăn đỏ hoe, Thẩm Ngọc đứng ở đầu giường cởi cúc quần áo, hỏi cô: “Hôm nay vui không?”
Diệp Trăn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vui.
”
Anh cũng rất vui, cưới cô là kế hoạch mà anh đã quyết định rất lâu, anh hy vọng cô có thể được người khác tôn trọng, không chỉ có mình anh yêu thích.
Anh vứt quần áo đi rồi