Diệp Trăn biến mất một thời gian cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trước công chúng, đối mặt với những câu hỏi của phóng viên, truyền thông, cô vẫn luôn im lặng không nói, nhưng cuối cùng vẫn bất lực cười nói: “Cuộc sống chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió, bất kỳ sự lựa chọn nào cũng là một thử thách không biết đến bao giờ mới hết, chỉ cần chúng ta luôn kiên định với bản thân thì không ai hay bất cứ điều gì có thể làm cản trở bước tiến của chúng ta.
Xin bạn bè truyền thông, những người quan tâm tôi và các fans hâm mộ của tôi hãy yên tâm, hãy chú ý đến các tác phẩm của tôi nhiều hơn, xin cảm ơn.”
Cô không có ảm đạm chán nản, cũng không có thất vọng đau lòng và không đứng dậy nổi như một số người nào đó vui sướng khi người khác gặp họa đang chờ mong, cô vẫn xinh đẹp, trưởng thành, đoan trang và tao nhã như cũ, vẫn là một nữ hoàng kiêu ngạo!
Diệp Trăn không cần chơi lá bài thương cảm, đóng vai đau khổ để người ta xuất đầu vì mình, cô chỉ cần được người ta ngưỡng mộ và ngước nhìn, cô vẫn kiêu ngạo như lúc ban đầu.
Đương nhiên cũng có người nói rằng, chồng ngoại tình mà mặt không đổi sắc thì hiển nhiên là không phải dùng tình cảm sâu nặng mà là vì cuộc hôn nhân vụ lợi, bây giờ tai họa đến và từng người bay đi.
Nhưng những lời nhận xét như vậy rất nhanh đã bị công khai lên án và dập tắt, bị nhấn chìm trong một cơn lũ bình luận không tiếc lời, không gợi lên được một chút bọt nước nào.
Chị Lưu rất vui mừng, “Bây giờ dư luận đều đang đứng về phía chúng ta, mặc dù tai tiếng chồng ngoại tình sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của em, nhưng đợi khi em hoạt động trở lại thì chị sẽ mang hình ảnh của em trở về.
Còn Tiêu tổng bên kia, rốt cuộc thì em tính làm gì?”
Diệp Trăn nói: “Đương nhiên là ly hôn, không bỏ vào thùng rác để giữ lại bên người làm ghê tởm chính mình hay sao?”
“……Vậy thì khi nào em chuẩn bị ly hôn? Nếu như Tiêu tổng không đồng ý thì phải làm sao?”
“Anh ta sẽ đồng ý.” Diệp Trăn không lo lắng về việc Tiêu Văn không muốn ly hôn hay như thế nào đó, cô còn sợ anh ta ly hôn sẽ sung sướng đến mức không thể đội nón xanh nữa (?), ngón tay cô gõ lên mặt bàn, tâm trạng rất tốt, “Chị Lưu, gần đây chị chú ý giúp em một chút, có lẽ mấy ngày nữa tin tức về việc em ngoại tình cũng sẽ bị lộ ra.”
Chị Lưu sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trăn nói hai chữ: “Tiêu Văn.”
Chị Lưu a một tiếng: “Anh ta còn có mặt mũi để nói em ngoại tình? Làm cái gì? Lấy sự đồng tình hả?! Người đàn ông này lúc trước thật đúng là nhìn lầm anh ta, nhưng với tình hình hiện tại của anh ta, e rằng dù anh ta có nói thì cũng không ai tin anh ta.”
“Tin hay không thì cứ chờ xem kịch vui, mang tai mang tiếng mới là thật.”
Tin tức bây giờ ai quan tâm bạn thật hay giả, độ đáng tin cậy như thế nào, miễn là có thể thu hút được sự chú ý của mọi người, chỉ cần thành công thì những cái khác đều không phải trọng điểm.
Mặc dù thông tin hóa là tốt, nhưng điểm mấu chốt cũng càng ngày càng thấp.
Thỉnh thoảng Tiêu Văn sẽ gọi điện cho cô, cô sẽ trực tiếp chặn anh ta, anh ta lại tìm người đại diện và trợ lý của cô, nói tóm lại là không thiếu cách để đến quấy rầy cô, còn dọa rằng nếu như cô không muốn cho mọi người biết mình đã làm những gì thì tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời.
Bắt được nhược điểm nên nói chuyện cũng trở nên tự tin hơn.
Chị Lưu hỏi cô có nhược điểm gì mà để bị bắt được?
Diệp Trăn: “Tiêu Văn nói em có quan hệ tình cảm với Tiêu Sách.”
Chị Lưu kinh ngạc nói: “Không phải chứ! Lời này mà anh ta cũng nói được? Người đàn ông này thật là khốn nạn!”
Diệp Trăn xì bật cười.
“……Em cười cái gì?”
“Chị Lưu chửi giỏi lắm!”
Ngoài Tiêu Văn ra thì Tiêu Sách cũng mong ước cô, nhưng đương nhiên là cô sẽ không đáp lại, giọng nói dịu dàng của người đàn ông có chút bất đắc dĩ: “Chị ba, chị qua cầu rút ván như vậy thì thầy giáo sẽ rất đau khổ.”
Diệp Trăn kéo váy nói: “Mấy ngày nữa chính là ngày tụ họp của Tiêu gia, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt.”
Anh hơi nheo mắt lại: “Chị ba, chị đang đùa với lửa.”
Diệp Trăn cười cười, không thèm để ý nói: “Nếu cậu năm không muốn thì hãy quên đi, tôi tự đi tìm người vừa ý.”
Tiêu Sách: “Chị ba thích, thầy giáo tự nhiên sẽ chiều theo.”
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Trăn lại bắt đầu đi tìm váy trong phòng chứa quần áo, chọn tới chọn lui, cuối cùng cô cũng chọn được một bộ váy dài cổ trung màu xanh lục đậm có đường xẻ tà ở hai bên trong tủ, dài từ đùi đến mắt cá chân, đeo một đôi giày cao gót màu đen, xứng với vòng cổ kim cương, tóc dài lười biếng được uốn xoăn nhẹ và rải rác trên vai, trang điểm xinh đẹp, túi xách màu gạch phá cách.
Vào ngày này, cô và Tiêu Văn một trước một sau đi tới Tiêu gia.
Tiêu Văn nhìn thấy cô thì hai mắt bốc hỏa: “Diệp Trăn, không ngờ cô lại là loại phụ nữ này.”
Diệp Trăn nhíu mày nhìn anh ta: “Tiêu Văn, anh ngoại tình bị bắt gian nên mới có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, anh còn không nghĩ cách để cải thiện thành tích và khôi phục danh tiếng của công ty, mà lại đi gặp tôi để nói về những chuyện này, anh như vậy thì tính là loại đàn ông gì?”
Tiêu Văn nhìn xung quanh, đến gần cô nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô và Tiêu Sách bẩn thỉu như thế nào!”
Diệp Trăn bang một cái tát vào mặt anh ta, vô cùng thất vọng: “Tiêu Văn, tôi đã hứa với mẹ là sẽ sống với anh thật tốt, nhưng anh chỉ nghĩ muốn vu khống cho tôi! Tôi liên lạc với cậu năm mấy lần là vì tôi đã nhờ cậu ấy dạy cho tôi đánh bài, chị dâu bọn họ có thể tự mình làm chứng, nếu như anh không tin thì tôi cũng không còn lời nào để nói.”
Tiêu Văn ôm mặt, tức giận trừng mắt nhìn, Tiêu Dương đang xem diễn bên cạnh liền lập tức đi tới khuyên can, ngăn Tiêu Văn nói: “Được rồi, chị ba đi tìm chị cả bọn họ chơi bài đi, hôm nay là ngày lành không tốt để cãi nhau.
Còn nữa, anh ba thật sự đã hiểu lầm chị ấy rồi, lúc chị ba và em năm gặp mặt em cũng có ở đó, thật sự không có gì cả……Anh ba, anh cũng đừng làm ầm ĩ quá khó coi, mọi người trong nhà đều đang ở đây! Ông bà đã nói rồi, chỉ thích ở nhà sống yên ổn qua ngày, không cần làm lớn mọi việc lên.”
Vừa nhắc tới ông bà, quả nhiên Tiêu Văn sẽ có điều cố kỵ.
Anh không có bằng chứng, vừa rồi thật vất vả mới có cơ hội để ở riêng với Diệp Trăn, anh đã bật máy ghi âm, nhưng Diệp Trăn lại không chịu thừa nhận……
Chỉ có thể tính trước.
Diệp Trăn liếc mắt nhìn Tiêu Văn một cái, tràn đầy thất vọng: “Cảm ơn cậu tư đã cầu tình giúp tôi, tôi sẽ đi qua chào hỏi ông bà trước, sau đó lại đi tìm chị dâu bọn họ.”
Cuối cùng Tiêu Văn cũng cảm nhận được cái gọi là có khổ mà không nói nên lời, không có ai tin anh, ở trong mắt người ngoài, Diệp Trăn là một người phụ nữ tốt, chịu đựng sự sỉ nhục để duy trì một gia đình tốt, Tiêu Sách là một thiếu gia ôn tồn lễ độ, nho nhã nhẹ nhàng, chỉ có anh là trốn vợ ra bên ngoài làm loạn, còn bị người ta chụp lại được, là người đàn ông đã ngoại tình.
Tiêu Sách đang uống trà với đám người anh cả và anh hai ở đằng xa, khi nhìn thấy Diệp Trăn bước vào, ánh mắt anh rơi vào trên đôi chân như ẩn như hiện của người phụ nữ đang bước đi.
Anh nâng kính lên, nụ cười càng thêm ôn hòa vô hại.
Ngón tay vuốt ve thành cốc, máu trong toàn thân lúc này mới thức tỉnh, sôi trào, thiêu đốt.
Lần này Diệp Trăn chơi bài hiếm có khi mới giành được cơ hội thắng tiền, chị cả khen cô: “Xem ra em năm dạy cũng không tính là vô ích, học xong rồi đúng là không giống nhau.”
Diệp Trăn cười tủm tỉm bỏ tiền vào trong túi: “Cũng là do em có thiên phú.”
Chị cả mỉm cười.
Diệp Trăn hiếm khi thắng tiền nên liền muốn đi ra ngoài khoe khoang, cô đi đến bên cạnh Tiêu Văn, làn váy xẻ tà hướng về phía Tiêu Sách, khoanh chân nhẹ nhàng lắc lư: “Thầy giáo, hôm nay học sinh của thầy đã có thể tốt nghiệp rồi, hôm nay tôi đã thể hiện tài năng của mình, chị cả cũng khen tôi thông minh.”
Tiêu Sách ôn tồn lễ độ, nói: “Chị ba quả nhiên lợi hại, nhưng vẫn còn quá sớm để tốt nghiệp.”
Tiêu Hoa Tiêu Khải sôi nổi cười nói: “Lần này cuối cùng cũng đưa tiền cho em ba, thật là hiếm có, chúng ta hãy ăn mừng một chút.”
Diệp Trăn cười cười, rụt rè nói cảm ơn.
Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, Tiêu Văn nghiến răng nghiến lợi.
Đôi nam nữ chó này thật đúng là có thể diễn!
Tiêu Sách nói đúng, không có bằng chứng thì sẽ không ai tin anh cả, bởi vì ngoại tình nên danh dự của anh đã bị giảm sút rất nghiêm trọng, bình thường cũng không được lòng ông nội, còn bà nội thì lại thích đứa cháu trai nhỏ này nhất, mà em năm ở trong mắt mọi người lại là người hiền lành lễ độ nhất, lời cậu ta nói ra so với lời nói của anh thì còn đáng tin hơn rất nhiều.
Nghĩ đến việc Tiêu Dương đã khuyên anh vài lần, bộ dáng không tin anh một chút nào……
Anh không thể nóng vội!
Anh vẫn luôn chú ý xem Diệp Trăn và Tiêu Sách có đang lén lút giở trò riêng tư gì hay không! Nhưng mãi đến lúc ăn cơm tối, bọn họ vẫn bình thường hòa thuận, cử chỉ nói chuyện cũng không có bất kỳ sự mờ ám nào.
Anh không hề lơ là cảnh giác, sau bữa tối, cả nhà cùng nhau ngồi ăn tráng miệng, ông bà rất vui vẻ chơi đánh bài cùng với hai chị dâu.
Tiêu Văn đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, là thư ký của anh gọi điện tới, nói là Dương Nhược Nhược vẫn đang tìm anh nên cô ta sẽ đợi anh ở bên ngoài công ty, nói là có chuyện quan trọng, nếu như anh không đến thì cô ta sẽ tự tìm phóng viên để mở cuộc họp báo!
Tiêu Văn tức đến điên rồi, cô gái ngây thơ và tốt bụng ở trong mắt anh không biết đã thay đổi từ khi nào, không thông cảm cho sự vất vả của anh mà lại còn tới kéo chân sau của anh nữa!
“Đừng quan tâm cô ta.”
“Lên tiếng kêu gọi với phóng viên, để xem ai dám có quan hệ với cô ta!”
Bây giờ Tiêu Văn đã có phần nắm chắc, ông nội đã tha thứ cho anh, nguyện ý cho anh một cơ hội, điều này cũng chứng tỏ rằng Tiêu gia sẽ giúp anh, là đứng về phía của anh, quyền lực và địa vị của Tiêu gia còn không đủ để trấn áp một tin tức nhỏ hay sao?
Anh khịt mũi, nhìn Dương Nhược Nhược như là đang nhìn một con kiến trên mặt đất, trực tiếp vào trong nhà.
Ai ngờ vừa mới bước vào thì đã nhìn thấy Tiêu Sách và Diệp Trăn đang ghé vào với nhau, mặc dù thân trên của hai người đã cách nhau một khoảng cách nhất định, nhưng bọn họ lại đang cùng nhau nhìn vào một màn hình điện thoại.
Sắc mặt anh tối sầm, bước tới.
Khi đến gần, quả nhiên anh liền nhìn thấy lòng bàn tay của người đàn ông đang duỗi thẳng vào trong làn váy, đáng giận nhất chính là trên mặt hai người lại trông có vẻ rất tự nhiên tự tại, người phụ nữ kia còn mỉm cười, “Thầy giáo nhỏ thật là thông minh, tôi còn tưởng mình đã tốt nghiệp được rồi, xem ra trận đấu này lại bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.”
“Chị ba cũng thông minh, học rất nhanh.”
Bàn tay kia di chuyển qua lại, tình sắc ái muội.
Anh nhất định phải vạch trần đôi nam nữ chó chết này! Ông nội đang đánh bài ở bên kia, đứng nói nói cười cười cùng với những người khác, Tiêu Sách ghé vào một bên chơi trò chơi, mấy đứa trẻ nhỏ tuổi nên không thích chơi với người lớn, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy đâu.
Không ai để ý tới những gì đang xảy ra ở đây.
Tiêu Sách và Tiêu Văn liếc mắt nhìn nhau, Diệp Trăn không thèm nhìn Tiêu Văn, giống như một chút cũng không sợ anh sẽ làm cái gì.
Anh cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay đang di chuyển ở dưới làn váy màu xanh đậm, không thể kìm nén được dòng máu đang sôi trào của mình, giọng anh trầm thấp, khàn khàn mà căng chặt, nói: “Chị ba vất vả rồi, còn vì tôi mà chuẩn bị món quà lớn như vậy.”
Diệp Trăn nhìn anh, sóng mắt lưu chuyển.
Anh lật nhẹ cổ tay, làn váy trượt xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt mềm mại, đường nét hoàn mỹ càng làm cho hai mắt anh tối sầm, thấp giọng nói: “Thầy giáo rất thích.”
Tiêu Văn mặt đỏ tai hồng, bùng nổ tức giận!
Lúc này mà còn nhẫn nữa thì anh không phải là đàn ông!
Diệp Trăn đảo mắt, đột nhiên nhìn về phía Tiêu Văn nói: “Tiêu Văn, vừa rồi tôi mới nhận được một cuộc gọi từ người đại diện, nói là Dương tiểu thư tìm chị ấy để làm ăn.”
Tiêu Văn sửng sốt.
Diệp Trăn dựa vào trên ghế, bàn tay nhỏ bé tao nhã chạm vào bàn tay to ở trên đùi của cô, lười biếng chơi đùa lại giống như khiêu khích, thanh âm nhàn nhạt rất khổ sở: “Dương tiểu thư nói cô ấy đang mang thai, cô ấy sắp sinh rồi.
Nếu như anh còn không đi gặp cô ấy thì cô ấy sẽ làm lớn mọi chuyện, dù sao thì cô ấy cũng chỉ còn hai bàn tay trắng nên sẽ không mất đi cái gì cả, nhưng anh lại không giống như vậy, Tiêu Văn, nếu như mọi chuyện càng lớn hơn……”
Cô nhìn ông bà đang cười đùa không thôi ở bên kia, bác cả bác hai, Tiêu Hoa Tiêu Khải……
Tiêu Văn cũng nhìn qua, trong lòng phức tạp, anh có con?
Người đàn ông ba mươi tám tuổi đột nhiên lại có một đứa con, trong lòng vẫn rất là kích động, dù sao anh cũng đã không còn trẻ nữa rồi.
Lúc trước cũng đã từng có ý định muốn sinh con với Diệp Trăn, nhưng kế hoạch làm việc của Diệp Trăn đã được sắp xếp đến tận hai năm sau, nên làm sao cô có thể sinh con cho anh được? Chỉ có thể tạm thời gác lại.
Nếu như Dương Nhược Nhược thật sự mang thai con của anh, đứa trẻ mà anh đã tha thiết mơ ước, anh không ngại nuôi dưỡng cô sinh ra đứa trẻ, tốt nhất là một đứa con trai.
Diệp Trăn tò mò nói: “Tiêu tổng, không biết cha của con anh là ai?”
Tiêu Văn từ vui mừng chuyển sang tức giận, thấp giọng nói: “cô có ý gì?”
Diệp Trăn áy náy nói: “Xin lỗi, vô tình lại nói sự thật rồi, dù sao thì Dương tiểu thư cũng đã hầu hạ mấy người đàn ông cùng một lúc, bây giờ anh vui mừng vì được làm cha, tôi làm vợ vẫn phải nhắc nhở anh một câu đúng không? Tránh cho anh khỏi bị lợi dụng, tôi cũng chỉ suy nghĩ cho anh thôi.”
Không biết là bị chạm vào nơi nào, cô đột nhiên kêu lên một tiếng, vỗ tay người đàn ông, “Cậu năm cẩn thận.”
Tiêu Sách hơi nheo mắt lại, câu môi nói: “Xin lỗi, thầy đã quá mức.”
Tiêu Văn: “……?!”
Anh vừa tức vừa hận, người phụ nữ này dám cho anh khiêu khích lớn như vậy, cho anh đội nón xanh, vậy mà anh còn phải lén lút không dám cho người ta biết, chẳng lẽ cô không sợ hay sao? Anh đột nhiên chạy tới kéo Diệp Trăn đứng lên, ghế cọ xát với mặt đất phát ra một tiếng vang bén nhọn, còn chưa kịp nói ra lời tức giận, Diệp Trăn dơ tay chính là một cái tát, bang một tiếng giòn vang, tất cả mọi người đều nhìn về phía này——
Đôi mắt Diệp Trăn đỏ hoe, nhấp môi cười lạnh: “Tiêu Văn, tôi nói sai à? Bây giờ anh còn muốn ra tay với tôi? Dương tiểu thư nói cô ấy đã mang thai con của anh, cô ấy muốn sinh con ra, tôi thật là may mắn, mấy tháng nữa thôi là tôi sẽ được làm dì! Tiêu Văn, anh thật quá đáng!”
Tiêu Văn sững sờ khi bị tát, Diệp Trăn vừa mới tát xong thì anh liền trở tay muốn tát trả lại: “Con đàn bà khốn nạn——”
Nhưng Tiêu Sách đã nắm lấy cổ tay anh: “Anh ba, trong chuyện này là lỗi của anh, tại sao anh lại đánh chị ba?”
Tiêu Văn tức giận đến mức hoàn toàn mất hết lý trí: “Cút ngay cho tao! Mày cũng không phải là thứ tốt lành gì, mày đã làm gì với chị dâu ở trong miệng của mày, mày còn không rõ hay sao?”
Tiêu Sách lạnh mặt, “Anh ba ăn nói cho cẩn thận, ông bà nội đều đang ở đây.”
Tiêu Văn còn muốn mắng, nhưng ông nội ở bên kia đã ném tách trà thật mạnh lên trên bàn: “Hừ! Tiêu Văn, cháu đã làm ông quá thất vọng, đây là cái gọi là đã xử lý ổn thỏa của cháu hay sao?”
Trong lòng Tiêu Văn lộp bộp một tiếng, nhìn thấy ông bà cha mẹ đều thất vọng và không hài lòng nhìn anh.
Diệp Trăn lễ phép nói: “Ông bà, chú bác, cha mẹ, con xin lỗi, là do con thất lễ, hôm nay con xin lỗi trước vì không thể tiếp thêm được nữa, ngày khác con lại đến xin lỗi sau.”
Tiêu Văn muốn bắt cô nhưng đã bị Tiêu Sách ngăn lại.
Tiêu Văn chửi ầm lên: “Con khốn, cô nói rõ ràng cho tôi!”
Cô không thèm để ý, vội vàng bước đi, Tiêu Hoa và Tiêu Khải ra hiệu cho vợ mình cùng đi qua nhìn xem, bây giờ bọn họ cũng không thể chơi bài được nữa, bầu không khí tốt đã bị biến mất.
Ông nội: “Cháu đến nhà thờ rồi quỳ xuống cho ông, quỳ đến ngày mai rồi tới gặp ông.
Tiêu Văn, cháu còn không thể xử lý được công việc riêng của mình thì làm sao ông có thể tin tưởng mà giao công ty lại cho cháu?”
Đây nhất định là lời phê bình nặng nhất và tàn nhẫn nhất.
Cha mẹ Tiêu Văn còn muốn khuyên nhưng đã bị ánh mắt lạnh lùng của ông nội dọa trở về.
Tiêu Văn chỉ có thể đi quỳ, bởi vì không ai nghe hoặc tin những gì mà anh nói, nhưng cho dù anh có quỳ đến chết thì có lẽ cũng không thể tránh khỏi việc ấn tượng của ông nội sẽ không có lợi cho công việc của anh.
Lại nói Diệp Trăn khi trở về phòng thì không cầm được nước mắt, cả hai chị dâu đều đã tiến vào khuyên nhủ cô, cô đứng ở cửa sổ quay đầu lại, nói: