Lần đầu tiên Tiêu Sách có cảm giác muốn hôn lên môi của một người phụ nữ, anh vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, cúi người tới gần ——
Diệp Trăn hơi nghiêng đầu, nụ hôn của anh rơi xuống khóe miệng cô.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác mất mát mãnh liệt và không vui, anh bắt gặp đôi mắt cười như không cười của người phụ nữ, anh hôn cô, khát vọng gọi cô: “Chị Ba.”
Diệp Trăn chọc vào trán người đàn ông để anh tránh xa ra, mỉm cười nói: “Cậu năm muốn làm gì?”
Tiêu Sách thấp giọng hừ nhẹ, nắm lấy tay cô đặt lên môi anh, lại gọi cô: "Chị ba."
Cô bật cười, áp chân vào ngực người đàn ông: “Đủ rồi.”
Ngón tay anh đột nhiên lướt qua làn da non mềm bên chân, không còn chỗ trống để mò vào, Diệp Trăn nhíu mày, anh ghé vào bên tai cô: “Chị ba.”
Giọng anh càng lúc càng khàn khàn gợi cảm, anh thở dốc, như muốn móc cô cùng rơi xuống vực sâu.
Cô hơi động đậy, bờ vai rộng và mạnh mẽ của người đàn ông, sau một lúc lâu, cô mềm mại ở trong lòng ngực anh.
Tiêu Sách lấy một tờ giấy ra thong thả lau ngón tay của mình, Diệp Trăn mở to mắt đá một chân vào trên mặt anh, “Cậu năm lại vượt quá”
Khóe miệng nở nụ cười, cầm chân cô đặt lên đùi mình: “Chị ba đừng nóng giận, thầy giáo cũng muốn cho chị được vui sướng.”
Diệp Trăn hừ nói: “Lại đây.”
Anh lại đè lên một lần nữa, cánh tay mảnh khảnh của Diệp Trăn vòng qua cổ anh, bọn họ ở rất gần, cô càng cảm thấy người đàn ông này đẹp trai đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng cảm xúc trong mắt anh lại cực kỳ nhạt nhẽo, thậm chí là lạnh nhạt, giờ phút này biến thành lốc xoáy thâm thúy, phản chiếu bóng dáng của cô.
Cô hôn lên mi mắt anh.
Anh hôn cô, ánh mắt buông xuống ngưng tụ trên đôi môi mềm mại, thử chạm khẽ, vị thơm ngọt của bông mềm và hương thơm thuộc về cô, còn hấp dẫn hơn cả làn da ở chân cô.
Diệp Trăn mút môi anh, anh lập tức đảo khách thành chủ, liếm mút thật mạnh.
Diệp Trăn đá anh: “Bình tĩnh đi, ngày mai còn phải quay phim.”
Anh ừ một tiếng, hô hấp nặng nề, như là tìm được một món đồ chơi mới mẻ hơn, chấp niệm với môi lưỡi của cô, triền miên mới lạ.
Khi chị Lưu gõ cửa bước vào, Tiêu Sách là người ra mở cửa.
Anh nheo mắt nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, hoàn toàn không nhìn thấy một chút cảm giác khó chịu nào khi bị quấy rầy nhưng lại làm cho chị Lưu cảm thấy cả người lạnh toát, không khỏi rùng mình một cái.
Tiêu Sách này lại dám tìm thẳng đến phòng của Diệp Trăn?! Cho dù hai người có tư tình thì tốt xấu gì cũng nên có ý tứ một chút, ở đây người đến người đi, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao đây?
Chị Lưu bước vào phòng, nhìn thấy Diệp Trăn đang dựa vào trên ghế, kịch bản ở giữa hai đầu gối, chống má, tư thế thoải mái dễ chịu, tạo cho cô một vẻ đẹp tao nhã và quyến rũ khó tả.
Cả hai người đều mặc quần áo đầy đủ, không có gì không thích hợp, rất tốt, hẳn là không có chuyện gì khó coi đã xảy ra.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Sách đang ngồi xuống bên cạnh Diệp Trăn, rất tự nhiên đưa cho cô ấy một ly nước: “Chị ba, uống một chút đi.”
Diệp Trăn nhìn anh cười cười, nói: “Cảm ơn cậu năm.”
Cô nhấp một ngụm nhỏ, ngón tay của người đàn ông đưa tới lau vết nước trên miệng cô, đầu ngón tay nóng bỏng thô ráp, anh cố ý xoa nắn, cọ xát môi cô.
Diệp Trăn nhíu mày, anh đã thu tay lại, cười lịch sự với cô.
Chị Lưu: “……???”
Mẹ nó, đây là tán tỉnh à?
Cô chớp mắt, chắc là cô đang hoa mắt!
Diệp Trăn tự nhiên quay đầu lại, “Chị Lưu tìm em có việc gì?”
Ồ, cô tới đây là để giải thích về việc sắp xếp công việc ngày mai cho Diệp Trăn, suýt nữa thì đã quên!
Cô lập tức bùm bùm nói rất nhiều chuyện, một bên nói một bên nhìn lén Tiêu Sách, nhìn thấy anh vẫn còn thành thật ngồi đó, yên tĩnh hiền lành, khí chất xuất chúng, trên mũi còn có một cặp kính gọng bạc trông như là sinh viên đại học chưa trải sự đời, không giống với tên mặt người dạ thú dám mơ ước chị dâu của mình mà cô biết một chút nào!
Diệp Trăn yên lặng nghe xong, gật gật đầu: “Được, em đã biết.”
Tiêu Sách quay lại nhìn chị Lưu.
Chị Lưu: “…… Hả?”
Tiêu Sách nói: “Chị ba muốn nghỉ ngơi, nếu như không còn việc gì nữa thì chị Lưu cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tuy rằng anh lịch sự hòa nhã, nhưng lời anh nói ra vẫn mang theo mệnh lệnh, trịnh thượng của kẻ bề trên, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy anh thấp kém, mà ngược lại còn bất giác muốn tuân theo.
Suýt chút nữa thì chị Lưu đã đi luôn rồi, dù sao thì cô cũng lớn hơn Tiêu Sách vài tuổi, cũng đã từng gặp qua sóng gió, nên trong nháy mắt cô liền phản ứng lại, cười nói: “Ừ, nếu như Trăn Trăn muốn nghỉ ngơi, vậy thì chúng ta hãy đi thôi Tiêu tổng, để cho Trăn Trăn ngủ một giấc ngon lành, ngày mai đóng phim mới có trạng thái tốt.”
Tiêu Sách liếc nhìn Diệp Trăn, Diệp Trăn đang dựa vào trên ghế, tùy tiện liếc nhìn anh rồi vùi đầu vào kịch bản.
Anh cau mày cười nói với chị Lưu: “Được.”
Anh rất thân sĩ mời chị Lưu đi trước, chị Lưu thở phào nhẹ nhõm, bước ra cửa cùng với Tiêu Sách, nhưng khi đi ra ngoài, Tiêu Sách để cho cô trước, khi cô vừa bước ra khỏi cửa, cô nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.
Cô khiếp sợ quay đầu lại, ngay cả bóng dáng của Tiêu Sách cũng không nhìn thấy đâu!
……Người này mặt thú tâm thì là sói đội lốt cừu, lại còn chơi trò tâm cơ với cô!
Chị Lưu nhìn xung quanh, phát hiện trên hành lang không có người, cũng may là không có ai cả, nếu không thì cô cũng không biết nên giải thích như thế nào!
Cô khụ một tiếng định gõ cửa, lại phát hiện cánh cửa kia mở ra mà không hề báo trước, người đàn ông dịu dàng xuất hiện trước mặt cô, anh lấy ra một tấm biển cấm làm phiền rồi treo lên trên cửa, híp mắt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: “Chị Lưu, có một số việc chị không nên xen vào, tốt nhất là cứ mặc kệ nó.”
Chị Lưu nghẹn họng, hạ giọng nói: “Tiêu tổng là người thông minh, quan hệ giữa hai người là gì chẳng lẽ cậu không rõ hay sao? Sao cậu lại đi trêu chọc Diệp Trăn! Cậu muốn huỷ hoại cô ấy à?”
Tiêu Sách trầm mặc một lúc, quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang lười nhác dựa vào ghế, thái độ không quan tâm, anh cố hết sức bỏ qua những điều không vui ở trong lòng: “Không ai có thể huỷ hoại Trăn Trăn.”
Anh đóng cửa lại, ngồi trở lại bên cạnh Diệp Trăn, bàn tay tự nhiên trượt vào sườn chân cô, cô nghiêng người sang một bên mặc kệ anh, người đàn ông không thỏa mãn lại tìm đến môi cô, bị cô đẩy ra, “Cậu năm, đừng quấy rầy công việc của tôi.”
Anh chỉ có thể sờ chân cô, môi khó nhịn hôn lên cổ và bả vai trắng nõn tuyệt đẹp của cô.
Cho đến khi cuối cùng Diệp Trăn cũng đặt kịch bản xuống, anh lập tức đè lên, liếm và hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn nhìn môi mình trong gương mà có chút phiền lòng, cô đã cảnh cáo anh hết lần này đến lần khác, nhưng anh vẫn cắn mạnh như cũ, mơ hồ còn có chút sưng đỏ, cô chỉ có thể dùng son môi che đi, khi đi ra cửa thì tình cờ gặp được Tiêu Sách cũng đang ra khỏi phòng.
Anh dịu dàng nói: “Chị ba, buổi sáng tốt lành.”
Diệp Trăn nhàn nhạt ừ một tiếng.
Rạng sáng hôm qua cô đã đuổi anh đi, nếu không thì cô nhất định sẽ không thể đi gặp ai với đôi môi này.
Tiêu Sách không thể ở lại lâu, vì vậy anh phải rời đi bằng phi cơ sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Trăn tiếp tục chui vào đoàn làm phim, còn phải ứng phó với chị Lưu, “Các em làm rồi à? Rốt cuộc em đã làm hay chưa? Tối hôm qua các em đã xảy ra chuyện gì? Em có biết chị đã bị dọa đến nỗi sắp phát điên rồi hay không! Các em cũng quá táo bạo