Nụ hôn điên cuồng và rực lửa, lòng bàn tay dày nóng bỏng áp dọc theo vòng eo mềm mại đến sau eo, Diệp Trăn vừa mới đẩy anh ra một chút, Tiêu Sách liền ép cơ thể của cô và anh dính lấy nhau, bàn tay vòng ra sau lưng, kéo một bên thắt lưng của cô xuống——
Phong cảnh dưới váy thật quyến rũ, anh nhớ đến một bài thơ: Một đôi minh nguyệt dán trước ngực, tím cấm quả nho bích ngọc viên.
Hôn phu điều tô khỉ cửa sổ hạ, kim hành vài giờ giọt sương huyền.
( Mình không tìm thấy bài thơ này, mình cũng không dám edit thơ bậy nên mong mn thông cảm)
Cô không thể không ngả người ra phía sau, anh cúi đầu.
Diệp Trăn hừ một tiếng, nắm lấy tóc người đàn ông: "Cậu năm, đủ rồi.”
Không đủ, anh vùi vào thân thể ngọc bích thơm ngát của người phụ nữ, chóp mũi nhẹ nhàng cong lên: “Chị ba, thầy giáo rất nhớ chị.”
Diệp Trăn đứng dậy định đá anh ra, nhưng anh đã sớm có phòng bị, khi hai chân dài đến gần nhau, anh kẹp đôi chân mềm mại của người phụ nữ vào giữa hai chân mình, Diệp Trăn hít khí sau khi bị ăn xong, anh cười nhẹ, bàn tay chứa đầy nhũ hương, coi như là trừng phạt cô vì đã không nghe lời, anh cố ý nghiến răng nghiến lợi, không dám để lại dấu hôn giống như lúc trước, sợ cô sẽ tức giận, khi tức giận thì cô sẽ rất nghiêm khắc, ánh mắt lóe sáng, mặc kệ anh có xin lỗi như thế nào thì cô cũng chỉ biết một chân đá anh ra, không cho phép anh đến gần, cũng không thèm nhìn hay liếc anh một cái.
Diệp Trăn nheo mắt, đổi tư thế thành một cái ôm, cô bám vào vai người đàn ông, những ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc dài bướng bỉnh của anh.
Dường như cảm nhận được sự thuận theo, anh cười mãn nguyện trong cổ họng, ôm cô xoay người lại đặt lên một bên tủ, váy ngủ chất lên eo anh, bàn tay cô chống ra sau lưng, hơi ngửa gương mặt ửng đỏ lên, vẻ rụt rè thanh lịch đã không còn nữa……
Anh thích cô như thế này, cô bị mê loạn bởi vì anh.
Anh đặt tay lên thắt lưng —— đây là người phụ nữ duy nhất có thể khiến cho anh kích động mà cởi quần ——
“Leng keng —— leng keng ——”
Chuông cửa lại đột nhiên vang lên, lặp đi lặp lại, thật là phiền phức!
Anh nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu và không hài lòng bởi vì bị làm phiền.
Diệp Trăn cười khẽ đẩy anh ra, kéo thắt lưng lại, thanh lịch thong thả: “Cậu năm, tôi còn phải làm việc, không thể chơi đùa với cậu được.”
Cô vẫn còn hoạt động vào buổi chiều nên chị Lưu đã mang quần áo đến đây.
Cô giang hai tay ra: “Đưa tôi đến sô pha.”
Tiêu Sách trầm mặt, ôm cô đặt lên sô pha, sau đó đi ra ngoài mở cửa.
Chị Lưu đã chờ đợi quá lâu, còn lo lắng không biết có phải Diệp Trăn đã xảy ra chuyện gì hay không, nếu không thì tại sao đã lâu mà không thấy ai ra mở cửa? Ai ngờ người đi ra mở cửa lại chính là Tiêu Sách, sự lo lắng của cô liền biến thành hoảng sợ.
Tiêu Sách liếc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng lại không có một chút ý cười nào.
Chị Lưu hơi giật mình, mặc dù Tiêu Sách không thích cô lắm nhưng anh vẫn chưa bao giờ tỏ ra bất mãn như vậy, mơ hồ đè nặng tức giận.
Cô miễn cưỡng cười nói: “Chào Tiêu tổng.”
Tiêu Sách ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Chị Lưu, chị ba yếu ớt, mong chị có thể cho chị ấy đủ nghỉ ngơi thời gian.”
Với địa vị hôm nay của Diệp Trăn thì cô đã sớm có phòng làm việc độc quyền của mình từ lâu rồi, cô cũng không thường xuyên hợp tác dưới danh nghĩa của Thịnh Thế, cho nên lúc trước khi Diệp Trăn xảy ra chuyện với Tiêu Văn, Tiêu Văn cũng không thể hoàn toàn chèn ép từ sự nghiệp của cô.
Chị Lưu:…… Sau đó thỏa mãn tên mặt người dạ thú này?
Cô cười ha hả.
Công việc buổi chiều của Diệp Trăn rất bận rộn, bận xem show, bận phỏng vấn, bận quay phim trên phố.
Tiêu Sách nhìn Diệp Trăn đang bị khán giả và giới truyền thông vây quanh từ xa, đối mặt với nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài, người phụ nữ kia vẫn ung dung mỉm cười, mặc một bộ váy ống rộng màu đỏ, đoan trang quý phái, tiếng Anh lưu loát thanh lịch dễ nghe, truyền thông nước ngoài khen ngợi cô hết lời.
Nhưng Tiêu Sách lại chỉ nghĩ đến bộ ngực sữa bị lộ ra một nửa khi kiều diễm ướt át của cô.
Anh đã tự mình nhấm nháp và đo đạc, hình dáng và hương vị đều khiến cho anh bị mê mẩn, có thể mê hoặc anh chẳng kém gì đôi chân dài quyến rũ kia.
Tiêu Sách hút vài điếu thuốc để ổn định, nhưng vẫn không thể kìm nén được thân thể đang ngo ngoe rục rịch của mình.
Anh xoay người trở về khách sạn nhưng vẫn luôn nhìn cô, anh không chắc rằng mình có thể không xúc động mà chạy đến mang cô đi hay không.
Khi trợ lý đi cùng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm và ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Sách, trong lòng liền cảm thấy chột dạ.
Anh đã đi theo Tiêu Sách trong một thời gian dài, và hơn ai hết, anh hiểu rõ người đàn ông nhìn có vẻ hiền lành lịch thiệp này lại tàn nhẫn và độc ác như thế nào, có thể sinh tâm tư gây rối với chị dâu, hơn nữa còn thực thi hành động vì việc này —— chẳng hạn như lúc trước bảo anh cố ý nói với giới truyền thông bí mật đi quay lén Tiêu Văn ngoại tình, sau đó sẽ được đăng tải như một tin tức thời sự—— người anh ta thích thật đúng là không có mấy người, bây giờ còn đuổi theo người ta ra tận nước ngoài, nếu như người Tiêu gia mà biết thì không chừng sẽ muốn làm lớn chuyện.
Đối với biểu hiện hoàn hảo của Diệp Trăn, chị Lưu vừa vui vẻ vừa kích động, đã nghĩ kỹ ra cách nên phát bản thảo như thế nào luôn rồi, còn lén lút nói: “Trăn Trăn, em giỏi tiếng Anh từ khi nào?”
Diệp Trăn vẫn là bộ dáng thờ ơ như bình thường: “Có lẽ là do em thông minh.”
Chị Lưu: “……”
Diệp Trăn bận rộn đến tận khuya, kết thúc xong mấy cuộc phỏng vấn rồi trở về khách sạn thì trời đã gần sáng.
Đột nhiên chị Lưu kéo cô rồi nói nhỏ: “Em và Tiêu Sách……”
Diệp Trăn cười cười, “Yên tâm, em có chừng mực.”
Chị Lưu giận dữ: “Em có chừng mực? Em có chừng mực nên sẽ không trêu chọc Tiêu Sách! Hôm nay cậu ta còn dám yêu cầu chị sắp xếp công việc ít hơn cho em, bảo em yếu ớt nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt! Dù em có nói cậu ta không phải là người lòng muông dạ thú thì chị cũng không tin!”
Diệp Trăn cũng không tin.
Cô vừa mới trở lại khách sạn không lâu thì chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người đàn ông dịu dàng như ngọc đang đứng ở trước cửa.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen phối với áo khoác dài cùng màu ở bên ngoài, nhưng trông anh lại không hề thấp bé mập mạp một chút nào, ngược lại còn khiến cho dáng người của anh cao gầy thon dài hơn, đẹp trai phi thường.
Anh nâng kính lên, rũ mắt cười nhìn cô: “Chị ba, có thể mời tôi vào ngồi chơi được không?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng Diệp Trăn lại nghe ra một hơi thở ngầm sắc tình từ trong miệng của anh.
Cô nhấp môi cười: “Mời cậu năm vào.”
Hoạt động kết thúc, Diệp Trăn thay bộ lễ phục đắt tiền kia ra bằng một bộ đồ mà cô đã mang từ trong nước đến để tham gia phỏng vấn, đó là một bộ váy dệt kim dài tay có đường xẻ ở phía sau và một chiếc áo gió màu vàng nhạt khoác ở bên ngoài, giờ phút này, áo gió bị cô cởi ra vẫn còn ở trên sô pha, Tiêu Sách đi phía sau cô, mắt anh nhìn xuống tấm lưng mảnh mai của người phụ nữ, vòng eo mềm mại, cặp mông thon thả và đôi chân như ẩn như hiện……
Anh đè nén bóng tối trong ánh mắt, tươi cười càng thêm dịu dàng.
Diệp Trăn đi rót một ly nước, ngẩng đầu uống cạn một nửa ly, nói một ngày quá khát.
Người đàn ông đi đến phía sau cô, đùi áp vào đường cong trên eo cô, đôi mắt nhìn bờ môi ẩm ướt của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Chị ba ở nước ngoài nên có thể không biết, anh ba và Dương Nhược Nhược đã cãi nhau quá lớn, làm hại Dương Nhược Nhược suýt nữa thì sinh non, nửa đêm được đưa vào bệnh viện để cấp cứu, sau khi phóng viên nghe được tiếng gió thì đã bao vây chật kín bệnh viện.
Ông nội nghe thấy tin tức thì cũng cắt luôn chức vụ phó tổng giám đốc Thịnh Thế của anh ấy, yêu cầu anh ấy phải tỉnh táo lại, nếu không thì sẽ không cho anh ấy về nhà.”
Thật ra Diệp Trăn cũng không ngạc nhiên lắm, Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược đã được định sẵn là ăn không hết khổ, nếu như cùng phú quý thì không chừng còn có thể duy trì lâu hơn, nhưng khi mọi việc không được như ý thì sẽ nảy sinh ra mâu thuẫn, tranh cãi là điều không thể tránh khỏi.
Diệp Trăn nói: “Đứa trẻ thì sao?”
Tiêu Sách nói: “Đứa trẻ vẫn còn.”
Diệp Trăn yên tâm gật đầu.
Người đàn ông phía sau càng ngày càng gần hơn, thân dưới áp sát vào người cô, nhưng bên trên lại như gần như xa.
Anh phả hơi thở nóng bỏng vào tai cô, bàn tay như có như không vuốt ve vào vùng bụng bằng phẳng và mềm mại, “Chị ba vẫn hài lòng chứ?”
Diệp Trăn liếc nhìn người đàn ông một cái, một tay cô đẩy anh lên quầy bar, cúi người đến gần hơn, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên ngực anh, cười hỏi anh: “Thầy giáo có thể làm cho tôi hài lòng hơn không?”
Tay Tiêu Sách đặt ở trên eo trượt xuống mông cô, “Chị ba phải thử một chút chứ?”
Cô nhướng mày cười không nói, mắt anh càng sâu hơn, đầu tiên là áo khoác, cà vạt, sau đó là ba cúc áo sơ mi……
Diệp Trăn nhìn xương quai xanh gợi cảm của anh, ngón tay lạnh lẽo tinh tế trượt xuống từ hầu kết, nhẹ nhàng vuốt ve, thở khí như lan: “Gần đây cậu năm càng ngày càng tham tham.”
Anh nắm lấy tay cô đặt ở bên môi rồi hôn lên: “Chị ba, chị ba ngoan.”
Cô cười chạm vào cằm anh, sóng mắt lay chuyển.
Tiêu Sách gần như là kích động ôm cô xoay người một cái, Diệp Trăn bị đồ chắn của quầy bar đập vào làm đau điếng, ngửa đầu hừ một tiếng, anh liền hôn lên, quấn lấy cái miệng nhỏ mê người, Diệp Trăn đá giày, bàn chân tinh xảo giẫm lên mu bàn chân của anh, anh trực tiếp bế cô lên, đôi chân dài hoàn mỹ kẹp chặt vào vòng eo rắn chắc.
……
Diệp Trăn vẫn ở trên giường, người đàn ông đè xuống từ phía sau, cô nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng.
Váy dài bị vén lên từ phía dưới chồng chất lên eo, thử chụp đánh muốn chống lại.
……
Giờ khắc này, cô cảm thấy vẻ bề ngoài dịu dàng của người đàn ông đã hoàn toàn bị xóa bỏ, chỉ còn lại nhân tố biến thái mà anh đã đè nén ở trong máu.
……
Điên cuồng, sôi trào, không có chừng mực.
……
Thì ra là hương vị này, Tiêu Sách chìm vào sự ấm áp của người phụ nữ, thì ra mỹ vị là như thế, đẹp hơn bất cứ lần nào trước đây, đẹp đến mức khiến cho máu của anh sôi trào, cả người run lên.
Mọi thứ về người phụ nữ này đều khiến cho anh phát điên, chỉ cần một ánh mắt và một nụ cười nhỏ.
……
Anh nói bên tai cô: “Chị ba, chị là người phụ nữ đầu tiên của tôi.”
Diệp Trăn khẽ mở mắt nhắm nhìn anh, giọng nói có chút hổn hển, có chút uất ức: “Thầy giáo muốn tôi chịu trách nhiệm?”
Anh càng dùng sức, chinh phục cô một cách quyết liệt.
Cô vòng eo và chiến đấu với anh.
Vui sướng tràn trề.
……
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn bị tiếng điện thoại đánh thức, sau đó là tiếng đập cửa bụp bụp bụp.
Chị Lưu vừa nôn nóng vừa kích động đến tìm cô, không ngừng thúc giục cô ra mở cửa.
Diệp Trăn tiện tay quấn áo choàng tắm dài, vừa mới mở cửa ra thì chị Lưu liền chạy vào, trong miệng bùm bùm nói: “Diệp Trăn, em bị chụp ảnh, em và Tiêu Sách đã bị chụp ảnh rồi! Bây giờ trên mạng đều bị lan tràn ra, em tự mình xem đi!”
Tin tức bị chụp được chính là ngày hôm qua khi Tiêu Sách vừa đến, nơi đầu tiên anh đến chính là phòng Diệp Trăn, mặc dù anh chỉ đợi hơn mười phút; nhưng lần thứ hai anh lại gõ cửa phòng của cô vào sáng sớm, sau đó cũng không ra ngoài nữa.
Là video, bằng chứng vô cùng chân thật.
Tin tức bị chụp ngày hôm qua mà hôm nay đã tuôn ra ngoài, thật đúng là gấp không chờ nổi, là sợ Tiêu Sách về nước thì sẽ áp tin tức xuống hay sao?
Chị Lưu vội vàng nói: “Đừng sợ, chị đã báo cho bên quan hệ công chúng xử lý rồi, cố gắng giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất.”
Diệp Trăn cười cười, “Chị chờ em một chút.”
…… Mẹ nó, người đàn ông kia vẫn còn ở đây?!
Diệp Trăn trở lại phòng ngủ, người đàn ông cầm kính ngủ gục trên giường dịu dàng giống như một thiên thần, thế nhưng hôm qua anh lại là ác ma.
Tối hôm qua sau khi kết thúc, cô cũng không còn tâm trạng để đuổi anh đi, cô tắm rồi đi ngủ, nhưng anh đã tự giác ở lại, sau đó đã xảy ra chuyện.
Diệp Trăn đi tới bên giường, dùng chân giẫm lên đánh thức anh, ném tin tức vào mặt anh: “Dậy đi.”
Tiêu Sách bừng tỉnh từ trong giấc mộng đẹp, nhìn thấy Diệp Trăn, bàn tay