Tiêu Sách bị phạt quỳ, theo sau Tiêu Văn bị nhốt trong từ đường và quỳ suốt một đêm.
Tiêu Sách và Tiêu Văn là hai người đàn ông có tính cách hoàn toàn khác nhau, Tiêu Văn quỳ ở từ đường, nếu như có thể lười thì sẽ lười, còn Tiêu Sách thì tương đối nghiêm túc và cố chấp, bảo anh quỳ thì anh sẽ quỳ thẳng trước bài vị tổ tiên cả một đêm, hôm sau cha mẹ đến xem thì hai chân anh đều đã bị sưng huyết cứng đờ, muốn duỗi thẳng ra cũng khó khăn, phải mất một lúc lâu thì anh mới có thể khôi phục lại được một chút cảm giác bằng cách ấn vào đầu gối.
Lâm Thục Thanh gấp đến mức lau nước mắt: “Sao con lại ngốc như vậy, không biết lén nghỉ ngơi một chút hay sao?”
Tiêu Quốc Lâm nói: “Hừ, cũng đáng lắm, biết rõ thân phận nhạy cảm của Diệp Trăn mà vẫn còn tiếp xúc thân mật với cô ta, nó nên sớm biết sẽ có ngày hôm nay!”
Lời nói của ông khiến cho Lâm Thục Thanh không hài lòng, tức giận nói: “Ông cũng biết lý do tại sao Tiêu Văn và Diệp Trăn ly hôn mà, Diệp Trăn không làm sai gì cả, cho dù con trai tôi và Diệp Trăn có thân thiết hơn nữa thì cũng không đến mức bị phạt! Rõ ràng là lỗi của đàn ông các người, còn không cho phụ nữ chúng tôi có vài người bạn nam?”
Bà cũng đã xem đoạn video do Diệp Trăn đăng tải, mặc dù bà và Tiêu Văn là người một nhà, nhưng bà lại càng đứng về phía Diệp Trăn hơn, ai đã cho làm cô ấy trở thành một người phụ nữ, còn có cả người chồng trước nữa? Khi còn trẻ, bà cũng đã từng gặp qua chuyện này, cũng may là bà đủ thông minh để kịp thời đuổi hết lũ yêu tinh đó đi!
Tiêu Quốc Lâm phất tay: “Như vậy cũng không được, Diệp Trăn là vợ trước của Tiêu Văn, đó cũng là chị dâu thứ ba của Tiêu Sách, muốn kết giao với nó thì phải có chừng mực!”
Lâm Thục Thanh bất mãn, còn muốn nói thêm, Tiêu Sách chỉ có thể nói: “Cha mẹ đừng nói lung tung nữa, con muốn đi gặp ông.”
Tiêu Quốc Lâm và Lâm Thục Thanh chỉ có thể dừng lại câu chuyện, đỡ Tiêu Văn đi gặp ông cụ.
Ông cụ đã dậy rồi, vừa ăn sáng xong và đang đọc báo ở trong phòng làm việc, lúc Tiêu Sách đi vào thì đã miễn cưỡng không cần người nâng đỡ, anh bảo cha mẹ đợi ở bên ngoài rồi tự mình đi vào trong gặp ông.
Ông đang đeo kính đọc sách, khi nhìn thấy Tiêu Sách bước đi thong thả, ông hừ một tiếng thật mạnh.
Tiêu Sách nói: “Ông ơi.”
Ông đóng tờ báo lại, đôi mắt khôn khéo sắc bén có thể nhìn thấu sự đời: “A Sách, từ nhỏ cháu đã lớn lên ở bên cạnh ông, ông còn hiểu rõ cháu hơn cả cha mẹ cháu, cháu nói thật cho ông biết, chuyện xảy ra tối hôm đó có thật sự là hiểu lầm giống như trong tin tức hay không?”
Tiêu Sách cúi đầu, tròng kính mỏng che hết ánh sáng ở trong đáy mắt anh: “Thông tin không được đầy đủ ạ.”
Ông gật đầu: “Hừ, cháu giải thích rõ ràng cho ông.”
Tiêu Sách nói: “Bên ngoài vẫn luôn có những tin đồn về mối quan hệ giữa cháu và chị ba, vốn dĩ chúng cháu cũng không quá quan tâm đến việc đó, sau đó ở hậu trường Giải Kim Tượng, người phụ nữ của anh ba, Dương Nhược Nhược lại dám làm cho chị ba bị xấu mặt, còn thuận tiện chụp một vài tấm ảnh lúc cháu giúp chị ba để chứng minh cho những tin đồn đó, mặc dù đã bị chị ba nhìn ra được và đã giảm thiệt hại đến mức thấp nhất, không tạo ra hậu quả không thể cứu vãn gì.
Nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như cứ luôn mặc kệ anh ba và Dương Nhược Nhược thì sẽ chỉ xảy ra nhiều chuyện hơn chứ không thể nào ít đi được.”
Ông híp mắt lại ừ một tiếng.
Tiêu Sách lại nói: “Lần này ra nước ngoài, cháu không ngờ anh ba sẽ thật sự ra tay đối phó với bọn cháu, chị ba rất tức giận, cháu cũng không ngờ anh ấy lại thật sự muốn đẩy bọn cháu vào chỗ chết, hoàn toàn không màng đến tình nghĩa trước đây, ngay cả thể diện của Tiêu gia cũng khó mà giữ được……”
“Trước đó cháu đã biết video có tồn tại?”
“Cháu không biết.” Tiêu Sách nói, “Cháu cũng chỉ mới xem video trước mấy chục phút trước khi nó được tung ra, chị ba nói, chị ấy chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình, không muốn đi đến bước đường này, nhưng chị ấy cũng không muốn những thành tích nỗ lực của mình bị hủy hoại trong tay anh ba và Dương Nhược Nhược, bị bọn họ dẫm đạp dưới chân mà tùy ý nghiền nát.
Chị ba cũng coi như là tận tình tận nghĩa đối với anh ba, nhưng anh ba lại nhiều lần bức ép, sỉ nhục chị ấy hết lần này đến lần khác chỉ vì một người phụ nữ ở bên ngoài……”
Nói như vậy, Diệp Trăn là bị dồn vào đường cùng, vừa tức vừa hận dưới sự lựa chọn duy nhất.
Ông nhìn Tiêu Sách: “Cháu và Diệp Trăn tốt nhất là đừng nên tiếp xúc với nhau.”
Tiêu Sách nói: “Ông nội, cháu rất ngưỡng mộ chị ba, chị ấy kiên cường tự lập, hơn nữa bọn cháu còn tiếp xúc trong khoảng thời gian trước, bọn cháu là bạn tốt.”
“Sau này hãy chấm dứt đi, dù sao thì nó cũng từng là vợ của anh ba cháu, nói ra thì bên ngoài sẽ đồn đãi không tốt.”
“Nhưng nếu như thật sự cắt đứt liên lạc với chị ba chỉ vì lời đồn ở bên ngoài thì ngoại giới sẽ nói rằng cháu thật sự có cái gì đó với chị ấy cho nên mới phải tránh nghi ngờ?” Tiêu Sách nhẹ nhàng nói, “Ông cứ yên tâm, cháu có chừng mực.”
Chân của Tiêu Sách phải nghỉ ngơi hai ngày mới tốt hơn, trong khoảng thời gian này, anh gọi điện thoại cho Diệp Trăn, nói rằng việc trong nước đã giải quyết gần hết, hỏi cô khi nào mới trở về? Diệp Trăn nói cô đã hoãn công việc lại nửa tháng và đang chuẩn bị ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian, nửa tháng sau đó Tiêu Sách cũng không được nghỉ ngơi tốt, luôn mơ thấy chị ba của mình mặc váy dài đi tới đi lui ở trước mặt anh, mơ thấy anh phi nước đại với đôi chân dài quyến rũ ấy trên lưng, nhưng khi tỉnh dậy thì chỉ có một mình, anh chỉ có thể lật xem hình của cô để giải toả, tưởng tượng ra khuôn mặt ửng hồng khi động tình của người phụ nữ, sau đó anh càng thêm không thỏa mãn và càng muốn có được cô hơn.
Trong khoảng thời gian này, ông cụ bảo Lâm Thục Thanh sắp xếp đối tượng kết hôn cho Tiêu Sách.
Sáng sớm, Lâm Thục Thanh liền suy nghĩ, cũng đã giới thiệu vài cô gái nhà danh môn khuê tú cho Tiêu Sách, nhưng đáng tiếc là Tiêu Sách đều từ chối, rất khó để gặp mặt một lần, dù bà có nói như thế nào thì anh cũng không nghe!
Lần này ông cụ lên tiếng, để xem anh còn dám từ chối bà như thế nào! Bà trực tiếp cầm vài tấm ảnh cho Tiêu Sách chọn, “Dù sao thì tối mai con cũng phải đi gặp mặt một lần.”
Tiêu Sách nói: “Không gặp.”
Lâm Thục Thanh liền nói: “Đây là ý của ông con, nếu như con không gặp, vậy thì con tự đi nói với ông đi!”
“……”
Tiêu Sách đi gặp ông cụ, nói anh muốn lấy sự nghiệp làm trọng, dù sao thì anh cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, không vội kết hôn, huống chi ở trên anh còn có một người anh thứ tư đang độc thân.
Ông nhìn anh cười cười: “Bất kỳ người phụ nữ nào mà mẹ cháu sắp xếp cho cháu đều có thể gả vào Tiêu gia của ông, nhưng chỉ có một người là không được.”
Trong lòng Tiêu Sách lộp bộp, nhưng trên mặt lại không để lộ một chút nào, nhìn ông cụ.
Ông cụ nói: “A Sách, ông đã nhìn cháu lớn lên.”
Tiêu Sách nhíu mày nói: “Ông nội, chỉ là cháu không muốn kết hôn sớm.”
Ông lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Người phụ nữ kia vừa nhìn đã biết là không có tình cảm gì với cháu, cháu đừng chấp mê bất ngộ nữa.
Hãy yên tâm kết hôn và đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Khi Tiêu Sách bước ra khỏi phòng ông cụ, khuôn mặt dịu dàng trông rất là âm trầm, Lâm Thục Thanh cũng sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Sách, lo lắng hỏi anh: “A Sách, con làm sao vậy?”
Tiêu Sách nâng kính lên, vẫn thâm trầm như cũ, phảng phất như bay vạn dặm sương lạnh: “Mẹ, mẹ đừng sắp xếp mấy cuộc hẹn hò cho con, cho dù đó là lời của ông.”
Anh luôn luôn dịu dàng nghe lời, là đứa cháu ngoan ngoãn trong mắt người Tiêu gia, là đứa con ngoan ngoãn trong mắt nhà người khác, bây giờ giọng nói mang hàm ý tức giận ra lệnh như vậy không khỏi khiến cho người ta sửng sốt, Lâm Thục Thanh ngẩn ngơ nói: “A Sách, có phải ông đã nói gì với con hay không?”
Anh nheo mắt, dạo bước rời đi.
Lâm Thục Thanh bị hoảng sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể trở về nói với Tiêu Quốc Lâm, Tiêu Quốc Lâm thật sự không có kiên nhẫn đối với những việc này, huống chi Tiêu Sách mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà đã vội vàng kết hôn làm cái gì! Dù sao thì ông cũng không vội ôm cháu, nói vài câu rồi đuổi Lâm Thục Thanh đi, bà tức giận lại đi tìm Tiêu Sách thì mới biết anh đã đến công ty.
Tiêu Sách rất bận, bận công việc, bận đầu tư, bận phát triển thế lực của bản thân.
Anh lén lút thành lập một công ty đầu tư, thu mua một số phương tiện truyền thông và cố gắng phát triển thành một phương tiện truyền thông chính thống, anh bắt đầu tạo ra rạp chiếu phim thuộc về Thịnh Thế……
Lúc trước anh không quan tâm quá nhiều về giới nghệ sĩ này, bây giờ đại triển quyền cước, bận đến mức chân không chạm đất, thời gian về nhà tự nhiên cũng ít đi, ngay cả điện thoại trong nhà gọi đến cũng chỉ có mấy chục giây đã tắt máy, nói đơn giản chính là những cái đó, bảo anh nhanh chóng tìm bạn gái, nhanh chóng kết hôn, sau khi anh yên ổn thành lập gia đình thì lúc đó bọn họ sẽ mặc kệ anh……
Tiêu Sách không muốn nghe một chút nào.
Chỉ có một người phụ nữ mới có thể thật sự làm cho anh hưng phấn.
Ông cụ nghe nói về hành động của Tiêu Sách, vẻ mặt thờ ơ nhưng thật ra cũng không nói gì nhiều, hỏi ngược lại: “Bây giờ Diệp Trăn đang ở đâu? Bảo nó đến gặp tôi.”
Thư ký nói: “Nghe nói Diệp tiểu thư vốn chuẩn bị ra nước ngoài ở nửa tháng, nhưng đến nay đã hơn một tháng mà cô ấy vẫn chưa trở về, nghe nói cô ấy đã tắt điện thoại, ngay cả người đại diện cũng không liên lạc được.
Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ liên lạc với cô ấy ngay khi Diệp tiểu thư trở về.”
Ông nhẹ gật đầu, ừ một tiếng.
Thời gian một tháng cũng đủ để những vụ lùm xùm đó hạ nhiệt, cũng đủ để cho Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược dưỡng thân, sinh long hoạt hổ.
Dương Nhược Nhược đã mang thai hơn sáu tháng, con của cô chính là con trai, tuy đã trải qua hai biến cố nhưng bác sĩ nói rằng thai nhi thật sự rất kiên cường, tuy hơi suy yếu nhưng chỉ cần cơ thể mẹ bồi bổ nhiều hơn là sẽ quay trở về như lúc ban đầu, về sau cứ chăm sóc tốt thì ba tháng hậu sinh sản chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Ngày nào Dương Nhược Nhược cũng rất buồn rầu, rất khổ sở, mỗi khi lén lút nhìn Tiêu Văn thì lại càng thêm bất mãn và phẫn hận.
Nếu như không phải do Tiêu Văn thì cô sẽ không bị mọi người đòi đánh giống như hôm nay!
Gần đây Tiêu Văn cũng càng ngày càng không vừa mắt Dương Nhược Nhược, nếu như không phải do cô dụ dỗ thì anh sẽ không có ngày hôm nay, anh vẫn sẽ là tổng giám đốc của Thịnh Thế, vẫn là tam thiếu gia của Tiêu gia, vẫn là đối tượng hâm mộ của đám công tử kia, chứ không phải là giống như bây giờ, dù có tụ họp thì cũng không ai mong anh đến!
Dương Nhược Nhược giấu nỗi phiền chán ở trong lòng, nhưng Tiêu Văn lại để ở ngoài mặt, anh không phải là người đàn ông sẽ tự làm khổ chính mình, tâm trạng không tốt thì đương nhiên sẽ muốn lên cơn, hơn nữa anh còn thích ném đồ đạc trong khi anh tức giận, đồ vật trong nhà đều bị thay đổi mấy lần, tính tình lại càng thêm táo bạo.
Lúc trước cha mẹ Tiêu Văn còn lo lắng cho anh bởi vì tình huống của Tiêu Văn ở trong bệnh viện quá nghiêm trọng, nghĩ muốn đưa anh về nhà, nhưng khi vừa nhìn thấy anh như vậy thì trái tim bọn họ lại lập tức lạnh lẽo, không muốn quan tâm một chút nào.
Mẹ Tiêu Văn khóc lóc một hồi, nói với Tiêu Văn: “Con bây giờ chính là ma quỷ! Chỉ là một Diệp Trăn thôi mà, các con nói chia là chia, nếu như con làm việc chăm chỉ thì ông sẽ tha thứ cho con, Thịnh Thế cũng sẽ là của con, nhưng con nhìn xem bây giờ con đang làm cái gì? Mỗi ngày trừ tức giận ra thì chính là tức giận, thậm chí cũng không thèm đi làm, ngay cả cha con cũng không quen nhìn thấy con sa sút như vậy, con còn trông chờ ông nội sẽ nhìn đến con hay sao?”
“Tiêu Văn, chỉ là một số việc nhỏ nhặt mà thôi, chờ khi con lớn mạnh rồi thì