Edit by Vân Hi
A Chiêu trong lòng thầm nghĩ, đứa trẻ thiếu thốn tình thương là như vậy, cho một chút ấm áp liền dễ dàng thỏa mãn hắn.
Cô dỗ dành cậu: "Đó là bởi vì em hiện tại không có đi ra ngoài, cũng không cơ hội gặp được nhiều người."
Tiêu Nghiên cự tuyệt nghe lời cô nói, chỉ cố chấp lặp lại: "Không bao giờ có người tốt hơn cô đâu."
Cho dù có, đó cũng không phải người trước mặt.
A Chiêu không có cách nào, chỉ đành phải theo hắn: "Được rồi, được rồi, vậy em trước buông cô ra đã?"
Tiêu Nghiên lần này không nói gì thêm, ngoan ngoãn buông cánh tay A Chiêu ra.
A Chiêu cầm lọ thuốc lên, nói: "Hiện tại, cùng cô đi thư phòng."
Cô vẫn không quên công việc của mình.
Kỳ thật, đối với A Chiêu mà nói, Tiêu Nghiên vẫn là nên đến trường học, vai trò của trường học đối với một học sinh không chỉ đơn giản là truyền lại tri thức.
Điều này, một gia sư kể cả xuất sắc đến mấy cũng không thể thay thế được.
Nhưng trước không nói đến tình huống của Tiêu gia, ngay cả hoàn cảnh hiện tại của Tiêu Nghiên căn bản cũng không thích hợp đến trường.
Cô cũng chỉ có thể tận lực dạy cậu những gì cô biết.
Cũng may hệ thống tuy rằng trên nhiều khía cạnh không hữu ích lắm, nhưng những tri thức hay mấy kỹ năng gì đó vẫn có thể trực tiếp thấm nhuần vào trong tâm trí A Chiêu.
Bởi vì không biết tiến độ của Tiêu Nghiên, A Chiêu trước chỉ có thể đưa mấy bài kiểm tra cho Tiêu Nghiên làm.
Rất nhanh cô đã phát hiện, nền tảng Tiêu Nghiên thật là thảm không dám nhìn.
Không sai biệt lắm, kiến thức từ sơ trung bắt buộc phải dạy lại.
"Cô giáo, xin lỗi.
Em có phải rất kém cỏi hay không?" Tiêu Nghiên ngồi vào chỗ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc nhìn A Chiêu thực sự rất bất an.
A Chiêu nhớ tới cậu mười tuổi liền bị mọi người đưa đến cái nơi này, cái gì cũng không biết cũng là điều bình thường.
Cô lắc đầu: "Không, chúng ta có thể từ từ mà học."
Cô chính là một nữ nhân không bị một cái việc cỏn con này loại bỏ dễ dàng được!
Tiêu Nghiên tỏ vẻ rất bất an, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay A Chiêu kéo lại: "Cô giáo, cô đừng ghét bỏ em......"
A Chiêu thở dài, tâm nam chủ không khỏi cũng quá nhạy cảm.
Cô nắm lấy tay Tiêu Nghiên: "Không cần suy nghĩ vớ vẩn,