Edit by Vân Hi
Tiên sinh? Thái thái?
Mẹ kế cùng cha của nam chủ?
A Chiêu đang ăn cơm, chiếc đũa trong tay dừng lại: "Ngày mai đến đây?"
Quản gia gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi là tin tức của thái thái."
A Chiêu theo bản năng nhìn Tiêu Nghiên.
Tiêu Nghiên thì lại như là cái gì cũng không nghe được, tiếp tục uống xong bát canh trong tay.
Chờ đến khi canh trong bát đã uống hết, bát canh đặt lên bàn, thanh âm không nhỏ cho thấy biểu hiện của hắn không có bình tĩnh như vậy.
"Nhiều năm trôi qua như vậy, một mình tôi cũng sống tốt, bọn họ muốn đến đây để làm gì?" Một dáng vẻ điển hình của thiếu niên đang oán giận.
Quản gia âm thầm đem phản ứng của cậu nhớ kỹ, trong lòng cũng thoáng yên tâm -- nhìn dáng vẻ, Tiêu Nghiên thiếu gia chung quy cũng chỉ là đang tức giận mà thôi.
Rốt cuộc, nhiều năm được nuôi ở cái biệt thự này, không có cơ hội cùng người khác ở chung, cũng không thể có tâm tư nào được.
A Chiêu trong lòng có tâm sự, cảm xúc Tiêu Nghiên nhìn cũng có chút không tốt, hai người an tĩnh ăn xong bữa cơm.
Buồi chiều, hai người đến thư phòng.
"Tiêu Nghiên, ngày mai gặp cha em, ngàn vạn lần đừng như vậy." A Chiêu nói.
Tiêu Nghiên trên mặt không có cảm xúc gì, nghe vậy giương mắt nhìn cô một cái: "Ồ! Ý của cô giáo là, em phải vui vui vẻ vẻ đi nghênh đón bọn họ?"
Ý tứ giận dỗi lẫn không vui trong giọng điệu của cậu rất rõ ràng.
A Chiêu lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải."
Tiêu Nghiên sắc mặt tốt hơn một chút: "Vậy tại sao cô giáo lại nói như vậy?"
A Chiêu nhìn hắn, nói: "Em hiện tại ăn đồ ăn của ai, còn dùng tiền của ai?"
Tiêu Nghiên không chút do dự: "Là tài sản mẹ em để lại."
A Chiêu: "......"
Cô vốn dĩ là muốn nam chủ ý thức được mình đang phải nhờ ai mới cơm có ăn.
Cứ tưởng là cha Tiêu tốt xấu còn có một chút lương tâm, biết cho đứa con trai này cuộc sống tốt, hóa ra đó lại là mẹ ruột để lại cho hắn.
Cô đành phải thay đổi lại lời nói vừa nãy: "Em có biết người mẹ kế kia rất không thích em không?"
Tiêu Nghiên gật đầu, loại sự tình này, ai