Edit by Vân Hi
Triệu Dận không nói một lời đi trước.
A Chiêu đứng ở phía sau, Triệu Dận đi hai bước rồi dừng, quay lại nhìn nàng một cái: "Nếu Vương phi muốn cùng bổn vương vinh nhục, về sau cũng đừng hối hận."
A Chiêu hừ nhẹ một tiếng: "Cứ nhìn đi."
Hai người được cấm vệ hộ tống đưa vào An Nhạc Cung.
Lúc đến An Nhạc Cung, sắc trời đã tối.
Chỉ còn lại một chút ánh sáng ở chân trời mênh mông kia.
Cấm vệ đốt cây đuốc, đứng ở cửa, cũng không có ý đi vào.
"Hai người vào đi!"
Triệu Dận nhìn hắn một cái, nhấc chân đi vào.
A Chiêu không lên tiếng, lặng lẽ đi theo sau hắn.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa loang lổ sơn phía sau hai người đóng lại.
Bên trong lãnh cung rất hắc, An Nhạc Cung vẫn luôn không có người ở, buổi tối đương nhiên cũng sẽ không có người đốt đèn.
Cũng may trong tay Triệu Dận còn có cây đuốc, hai người cũng không đến mức không nhìn thấy gì.
Tuy là như vậy, tầm nhìn của cây đuốc cũng có hạn chế, lãnh cung bên trong rách nát, ánh sáng chiếu lờ mờ vài thứ ở chỗ xa, thật sự có chút dọa người.
A Chiêu trong lòng có chút bồn chồn.
Không biết Tần Chiêu có sợ không bóng tối hay sợ ma không, dù sao nàng cũng sợ.
Triệu Dận phía trước không để ý tới nàng, nàng chỉ có thể nói chuyện cùng với Kẹo Bông Gòn, như vậy nàng mới có thể phân tâm để bớt sợ.
Nhưng mà hậu quả của việc phân tâm chính là, chân nàng dẫm vào thứ gì đó, cưng cứng, tròn tròn, lập tức bị trượt một phát.
"Ahhhh!" A Chiêu kêu sợ hãi một tiếng, cả người đều muốn nhào xuống ôm mặt đất-- bị một bàn tay vững vàng ôm lấy.
"Nhìn đường cho tốt, kêu to cái gì?" Triệu Dận nhíu mày ghét bỏ.
A Chiêu vừa định nói lời cảm ơn, nghe vậy thì nghẹn lại, không hé răng.
Triệu Dận tiếp tục đi lên phía trước, đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, vươn tay ra: "Cầm lấy ống tay áo ta."
A Chiêu sửng sốt một chút.
Triệu Dận không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên, tối rồi, Vương phi chẳng lẽ lại muốn đứng qua đêm ở trong sân này chắc?"
A Chiêu: "......" Còn có thể nói chuyện bình thường được hay không?
Rõ ràng là mềm lòng, sao nói chuyện lại khiến người ta dễ ghét như vậy nhỉ?
Nếu là Tần Chiêu, có lẽ trực tiếp liền đấu khẩu rồi, nhưng mà A Chiêu lúc này trong lòng thật sự là có chút sợ, chỉ muôn chạy nhanh khỏi chỗ này để tìm