Edit by Vân Hi
Kia thái giám nhìn thấy hai người trên mặt khó coi bộ dáng, trong lòng vô cùng vui sướng.
Mới hôm qua, hai người còn là phu thê tôn quý nhất trên đời.
Nhưng mà hiện tại......!
Là người mà ai cũng có thể dẫm lên.
"Đúng rồi, đây là bữa sáng của hai người."
Một cung nhân khác đem hộp đồ ăn trong tay đặt xuống mặt đất.
Triệu Dận cùng A Chiêu hai người cũng không có động.
Tên thái giám nói xong những lời này vẫn không đi.
Đôi mắt hắn hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Triệu Dận, âm trầm nói: "Mấy thứ này, đều là ân điển của bệ hạ cùng Hòa Quý phi nương nương.
Thứ dân Triệu Dận nên biết ơn chứ.
Không bằng, đến hai cung, dập đầu vài cái, thế nào?"
Triệu Dận ánh mắt sắc bén.
Có người so với động tác của hắn còn nhanh hơn.
"Bang!"
A Chiêu hơi đau sờ sờ bàn tay vừa đánh của mình, da mặt tên thái giám này quả thực rất dày, tát một cái mà đỏ hết cả tay.
Tên thái giám kia vạn lần không nghĩ tới, đã đến cái nơi này rồi, A Chiêu còn có cai tính tình như vậy
Hắn ôm má trừng mắt A Chiêu: "Ngươi......"
A Chiêu cằm cao cao nâng lên: "Ngươi cái gì mà ngươi? Bổn cung còn chưa bị tước phong hào, vẫn chân chính là nhất phẩm Vương phi! Kể cả không nói về cái này, bổn cung cũng là Triều Hoàng quận chúa do Thánh Thượng khâm phong!"
"Ai cho ngươi lá gan, dám ở trước mặt bổn cung hô to gọi nhỏ? Còn có --"
Nàng nghiêng đầu, chỉ chỉ Triệu Dận: "Mở to cái mắt chó của ngươi nhìn cho kĩ, người này, là trượng phu bổn cung! Nhục nhã hắn là nhục nhã bổn cung! Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nhục nhã bổn cung?"
Tên thái giám kia tức giận đến cả người phát run: "Người đâu......!Người đâu......"
A Chiêu cũng không nhìn hắn cái nào, thần sắc khinh thường: "Ngươi cứ việc gọi người, bổn cung cũng muốn xem xem, còn ai dám động thủ với bổn cung?"
Triệu Dận thần sắc phức tạp nhìn nữ nhân trước mặt.
Nàng giờ phút này xiêm y xộc xệch, để mặt mộc, toàn thân một chút trang sức cũng không có.
Nhưng chính là một người như vậy, lấy khí thế cường ngạnh bức người áp chế bọn nô tài trong sân.
Hắn nghe được trong âm thanh thanh thúy của nàng tràn đầy uy nghiêm: "Bổn cung đứng ở chỗ này, ai dám lại đây?"
Không một ai dám lên tiếng.
Triệu Dận thở dài một hơi, đi lên phía trước, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Lúc này, hắn mới phát hiện, tay giấu ở trong tay áo của đối phương, đang hơi hơi phát run.
Nàng sợ hãi.
Nhưng cho dù nàng sợ hãi, cũng nghĩa vô phản cố(*) chắn trước mặt hắn, không muốn hắn bị tiểu nhân nhục nhã.
(*) Nghĩa vô phản cố (义无反顾): làm việc nghĩa không chùn bước.
Lòng bàn tay A Chiêu run lên, theo bản năng rút tay lại.
Triệu Dận lại dùng sức nắm lấy, hắn thấp giọng nói bên tai nàng: "Đa