Edit by Vân Hi
Mấy ngày liên tiếp, thái độ A Chiêu với Triệu Dận đều là không nóng không lạnh.
Nàng thật ra không phải là thực sự tức giận, chỉ là đột nhiên biết chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết nên đối mặt với Triệu Dận như thế nào.
Còn Triệu Dận ngược lại càng ngày càng lo lắng, hoàn toàn không biết A Chiêu đang nghĩ cái gì.
Mấy ngày nay hắn thận trọng ngập ngừng nói chuyện, A Chiêu vừa nhìn đã thấy buồn cười, cảm thấy người này thú vị thật sự, nhịn không được cố ý làm ra vẻ rối rắm, dẫn tới trong lòng Triệu Dận càng thêm thấp thỏm.
Triệu Dận cũng không có hoàn toàn nhàn rỗi.
Hắn sau lần nói chuyện đó với A Chiêu, làm thế nào để đối mặt với phụ hoàng, trong lòng hắn đã có mấy cái cách rồi.
Sẽ vô ích nếu chỉ nói mình vô tội rồi nói có người vu hãm mình.
Suy nghĩ mấy ngày, Triệu Dận rốt cuộc cũng đặt bút xuống viết một phong thư trần tình.
Hắn bình tĩnh, thong dong viết chữ, cũng không có quá cường điệu bản thân oan uổng, hắn chỉ đem hành vi, cảm xúc của mình ngày đó lên từng câu từng chữ.
Hắn hiểu rõ phụ hoàng, loại chuyện này, mượn quá nhiều cớ để che đậy cũng sẽ chỉ khiến cảm thấy hắn dối trá.
Cuối cùng, hắn nghe theo kiến nghị của A Chiêu, lần đầu tiên, cứ mang tình cảm chân thật từ trong nội tâm đối với Huệ Tông ra mà viết, để Huệ Tông xem.
Không phải là một hoàng tử với quân phụ.
Chỉ là sự ngưỡng mộ của một người con trai với người cha mình.
Cũng như hắn hiểu rõ Huệ Tông, Huệ Tông cũng hiểu rõ đứa con trai này.
Triệu Dận tin rằng lời nói của mình là lời nói thật hay là lời nói dối, Huệ Tông sau khi bình tĩnh lại cũng nhìn không ra.
Chỉ là......Sau khi viết xong bức thư này, trong lòng Triệu Dận có chút rối rắm.
Hắn xưa nay không phải người sẽ biểu đạt cảm xúc của mình, đồng thời cũng cảm thấy, để cho phụ thân thấy sự ngưỡng mộ cùng sùng kính của mình với ông, loại chuyện này, thật sự là khó có thể mở miệng nổi, quá xấu hổ.
Nhiều năm như vậy, hắn sớm đã có thói quen mình ở trước mặt mọi người là Yến Vương hoàn mỹ và cường đại.
Không lộ ra một mặt mềm yếu nào của bản thân, cho dù đối tượng có là phụ hoàng đi chăng nữa, hắn cũng không quen.
Đổi lại, phản ứng của A Chiêu là khinh thường hừ nhẹ.
"Mặt nạ là để người ngoài nhìn thấy."
"Chân tâm mới là dành cho người thân."
Đôi mắt đen thuần của nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn: "Triệu Dận, ở trong lòng ngươi, bệ hạ là phụ thân, hay là hoàng đế Đại Yến?"
Triệu Dận dường như không