[Xuyên Nhanh] Nắm Tay Anh Cùng Ngắm Sao Trời

Lâm Thư Dung (2)


trước sau

Editor: Hựu Ngạn

Lâm Thư Dung hiện đang học ở một trường dành cho người lớn. Các lớp học này được tổ chức tại một tòa nhà ở trường Đại học sư phạm Tấn Thành.

Có năm mươi người trong một lớp. Tuy nhiên, số học sinh vắng mặt và tỷ lệ bỏ học rất cao, thường thì hàng ghế đầu đều bị để trống. Trong lớp cũng sẽ không có những thành phần như học sinh giỏi.

Chỗ ngồi của Lâm Thư Dung gần như đều cố định ở hai hàng ghế cuối. Mọi người trong lớp nhìn chung đều lớn tuổi hơn hắn, cùng với việc hắn luôn cô độc một mình, không thích nói chuyện với người khác nên đã sắp nửa năm rồi mà đến một người bạn cũng không có.

Tối hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm tiết học đầu tiên mở trang nào cũng không biết, hắn liền mặt kệ bắt đầu ghé vào trên bàn ngủ. Cũng giống như ở trường trung học, giọng nói của giáo viên luôn là bài hát ru hay nhất.

Đang mơ mơ màng màng màng liền cảm giác có người đang lôi kéo quần áo của hắn. Thời tiết lạnh lẽo, sáng nay khi ra ngoài đã có thể nhìn thấy lá cây ven đường đều đóng băng vì sương giá, lúc này bị người khác kéo quần áo một cái, không khí buốt lạnh lập tức chui vào bên trong.

Lâm Thư Dung có chút không kiên nhẫn và cáu kỉnh, nhưng ánh mắt lại thật sự là buồn ngủ, đầu tiên tay dưới đầu duỗi xuống kéo lại quần áo của mình, sau đó mới mở mắt ra.

Là gương mặt đêm hôm qua.

Lâm Thư Dung bực mình nghiêng đầu về phía ngược lại, người phía sau thấy thế liền chọc chọc vào cánh tay hắn "Anh không ăn sáng, tôi mua sữa đậu nành và bánh bao cho anh. Anh mau ăn đi không một lát nữa lạnh mất. "

Ăn cái rắm. Lâm Thư Dung mặc kệ cô. Ngược lại người đàn ông sắp ba mươi tuổi ngồi bên cạnh lại cười toe toét, nháy mắt với hắn "Lâm Thư Dung, bạn gái à? Thật xinh đẹp. "

Lâm Thư Dung không thèm trả lời, đặc biệt không thân thiện mà trợn tròn mắt.

Thái độ của Lâm Thư Dung làm cho đối phương xấu hổ, lời trêu chọc đến miệng cũng bị kẹt lại không thể phát ra. Cuối cùng quá ngại ngùng, anh ta liền quay mặt đi, không bao lâu sau thì thu dọn đồ đạc chạy xuống ngồi vào hàng ghế phía trước, dù sao phòng học này cũng đang trống rất nhiều chỗ.

Bây giờ là thời gian sau giờ học, người trong lớp ra ra vào vào, cũng không có mấy người cố tình chú ý bên này. Dù sao thì nơi đây cũng không thể được xem là một tập thể lớp chân chính, hơn nữa tất cả mọi người đều là người trưởng thành nên ai cũng hiểu rằng chuyện không liên quan đến mình thì không bát quán, không quan tâm, không tò mò.

Lâm Thư Dung lại nằm sấp một lúc, phát hiện cơn buồn ngủ đã biến mất, người phía sau vẫn còn đang kéo quần áo của hắn, phần bụng đã sớm lạnh đến nỗi hắn cũng chẳng thèm giãy dụa nữa. Có điều không thể cứ thế nhịn xuống được, nghĩ thế hắn liền mạnh mẽ quay đầu lại. Thanh Nhược đang kéo quần áo của hắn bị dọa cho sợ hãi "A?"

Tuy rằng trong lòng rất phiền não, nhưng không thể không thừa nhận rằng đây thực sự là một cô gái xinh xắn. Chỉ có điều là khuôn mặt cùng với giọng nói phổ thông tiêu chuẩn này đều không một chút phù hợp với Tấn Thành.

Lâm Thư Dung trong lòng có chút diễn cợt trào phúng, nhấc lên mi mắt "Làm sao cô tìm được chỗ này?"

"Buổi sáng tôi ở dưới cổng tiểu khu chờ anh, rồi sau đó đi theo anh đến phòng học. Tôi thấy anh không ăn sáng, mà tôi cũng chưa ăn gì cho nên đã rời đi trước. Sau khi ăn sáng xong, tôi có hỏi chú bán bánh ở cửa mấy giờ sẽ kết thúc tiết học. Hehe." Cô nói xong liền cười khanh khách một cái.

Lâm Thư Dung chìa tay ra "Bánh bao."

Thanh Nhược nhất thời mở to hai mắt hơi ngẩn ra, sau đó từ trong áo khoác bông của mình lấy ra bánh bao và sữa đậu nành được bọc hai lớp túi nhựa. Còn cao hứng cùng Lâm Thư Dung giải thích "Chú ấy nói sợ dầu dây ra làm bẩn quần áo của tôi nên đã cho tôi hai cái túi nilon đấy ~ "

Đây là đặc quyền của người đẹp sao? Lâm Thư Dung liếc cô một cái, sau đó cúi đầu cắn một miếng bánh bao, bánh bao thịt, để lại một chút ấn tượng trong lòng hắn.

Chuông vào học vang lên, thầy giáo liền bước vào lớp. Trên tay Lâm Thư Dung vẫn còn một cái bánh bao, hắn cúi đầu gặm hai cái đã ăn hết, lấy tay áo lau khóe miệng rồi từng ngụm từng ngụm uống xong sữa đậu nành. Túi nilon và cốc sữa đậu nành được hắn tiện tay nhét vào ngăn bàn, sau đó nằm sấp lên bàn chuẩn bị ngủ tiếp.

Người bên cạnh thấy thế thì ngạc nhiên đến sửng sốt nhìn chằm chằm hắn, lại cúi đầu như muốn xem kỹ ngăn bàn. Kết quả lại nhìn thấy ngăn kéo của mình trước, bên trong cũng có rất nhiều rác thải, thậm chí có nhiều thứ đã hư thối chuyển màu đen, hoàn toàn không phân biệt được là cái gì "Trời."

Lâm Thư Dung nhíu mày, lời nói ra có chút ác liệt "Đại tiểu thư, đang đi học, yên tĩnh một chút được không? "

Thanh Nhược che miệng mình, gật gật đầu, trợn to hai mắt, ánh mắt trong suốt ngập nước lại sáng ngời nhìn hắn.

Lâm Thư Dung nghiêng đầu sang một bên, ngủ.

Một lát sau tiếp tục có người cẩn thận chọc chọc vào cánh tay hắn, sau đó nhỏ giọng mở miệng, "Không phải nói đến lớp học sao? Tại sao anh không nghe giảng mà lại ngủ?"

Lâm Thư Dung rất muốn châm chọc chế nhạo.

Nhưng hắn vẫn mở mắt ra quay người lại, híp mắt nhìn cô lười biếng "Mắt nào của cô nhìn thấy tôi ngủ? Tôi chỉ nhìn sang bên kia nghiêm túc suy nghĩ mà thôi. "

Thanh Nhược bị nói cho ngẩn người, một lát sau mới a một tiếng. Lâm Thư Dung thấy thế liền quay đầu, yên tâm thoải mái mà ngủ.

Trường học cách tiểu khu nhà hắn không xa, lúc trước mẹ Lâm cũng là vì suy nghĩ đến vấn đề này mới quyết định mua phòng ở đây. Thời gian học xong của bọn họ so với Đại học Sư Phạm sớm hơn một tiết học, khi ra ngoài có thể nhìn thấy rất rõ ràng đa số người đang ở đây đều đã có tuổi. Cho dù tuổi còn nhỏ, thì cũng là những thiếu niên đã sớm bước vào xã hội, bước vào một cuộc sống vất vả trầy trật. Ở trong ngày thu lạnh lẽo buốt giá này, trên vai họ mang cặp sách, cúi đầu bước chân vội vàng, hoàn toàn không có sức sống thanh xuân tươi trẻ của sinh viên đại học.

Lâm Thư Dung đút tay vào túi áo hoodie, cặp sách đeo qua người. Thanh Nhược đi bên cạnh hắn, trên tay mang theo đôi găng tay vải lông nhung mềm mại. Thực ra, bây giờ còn chưa phải là thời điểm lạnh nhất ở đây. Nhưng Tấn Thành lại vừa vặn là thành phố bị kẹt giữa khu vực phía Nam và Bắc Trung Quốc, không khô buốt như ở phương Bắc, so với phía Nam thì ấm áp hơn một chút, cộng thêm độ ẩm cao nên chỉ cần vào thu thì sẽ đặc biệt lạnh.

"Anh muốn trở về ăn cơm sao?" Cô đi bên cạnh, trên lưng vẫn mang chiếc cặp nhỏ, bàn tay đeo găng tay nắm chặt lấy dây balo, vừa giẫm lên góc gạch nhô lên trên mặt đất, vừa nghiêng đầu hỏi hắn.

Lâm Thư Dung gật gật đầu, hắn có thói quen cúi thấp đầu và khép tay khi đi đường. Bởi vì lúc trước vừa ra viện, tóc cắt ngắn để xử lý vết thương nên còn chưa dài, ở trên đường phố luôn có trẻ em khi nhìn thấy vết sẹo trên trán hắn đã sợ tới mức khóc to. Phần lớn cha mẹ đều có chút xấu hổ xin lỗi rồi ôm con nhỏ dỗ dành, nhưng cũng không thiếu mấy phụ huynh dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn sau đó mới mang theo đứa bé rời đi xa.

"Buổi chiều có phải đi học không?"

"Đi."

Thanh Nhược mỉm cười "Dù sao tôi cũng biết phòng học của anh rồi. Trưa nay tôi sẽ chợp mắt một chút rồi buổi chiều lại đến lớp tìm anh, cũng may thầy cô không quan tâm lắm."

Lâm Thư Dung giật giật khóe miệng "Cô đến tìm tôi làm gì? "

Thanh Nhược liền nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.

Đến ngã tư, Lâm Thư Dung dừng bước.

Thanh Nhược đi về phía trước hai bước, phát hiện hắn không đi tiếp liền xoay người nhìn lại "Làm sao vậy? "

Giọng nói của hắn lạnh lùng trầm thấp "Tôi phải trở về, cô đừng đi theo tôi."

  

Thanh Nhược quay đầu nhìn thoáng qua bên kia đường, phía trước đi tới chính là gần với tiểu khu nhà Lâm Thư Dung, còn nếu từ con đường này rẽ vào một đoạn thì sẽ nhìn thấy tiệm cơm nhà hắn.

"Vậy tôi không thể đến nhà anh ăn cơm sao?"

Thanh Nhược bĩu môi, tay đeo găng tay đan lại vào nhau, có chút mất hứng nhưng vẫn cẩn thận ngước mắt nhìn hắn.

  

"Không
thể." Lâm Thư Dung thái độ không tốt lại cứng rắn lạnh lùng, nói xong câu này nhấc chân đi về phía trước.

Thời gian ăn cơm của cha mẹ Lâm không cố định, nếu như trong cửa hàng quá bận rộn thì phải đợi đến khi vãn khách mới ăn, còn nếu thong thả thì sẽ chờ Lâm Thư Dung tan học đến ăn cùng. Hôm nay trong tiệm cơm có chút đông khách, thấy Lâm Thư Dung đi vào cửa, mẹ Lâm cũng chỉ kịp nói với hắn một câu cơm ở trên quầy bếp liền vội vàng múc canh phục vụ cho khách.

Lâm Thư Dung vào phòng thu ngân đặt túi xuống, trong nhà bếp cha Lâm cùng một người làm khác đang bật lửa to chiên cơm, người còn lại thì đang rửa rau trong bồn, mẹ Lâm lật đật chạy vào lau tay trên tạp dề rồi nhanh chóng cắt thức ăn.

Trên bàn nhỏ đặt tách trà của cha Lâm, Lâm Thư Dung mở ra uống một ngụm, nước bên trong đã nguội đến lạnh lẽo, lá trà ủ quá lâu, vị đắng rất nặng, cũng không biết đã ngâm từ lúc nào mà vẫn đặt ở đây không có thời gian uống.

Hắn xắn tay áo đi về phía phòng bếp "Mẹ, có cần rửa cái gì không? "

Mẹ Lâm đang thái rau ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhíu nhíu mày "Cơm của con ở trên quầy, ăn xong rồi về ngủ trưa đi. "

  

Cha Lâm cầm cái xẻng nồi quay đầu nói "Tiểu Dung, đây này. "

Lâm Thư Dung giật giật khóe miệng, đi qua quầy bếp bưng lên cơm chiên của mình.

Mẹ Lâm vừa cắt thức ăn vừa nói với hắn "Không có thời gian nấu canh riêng cho con, đi ra ngoài nồi múc bát canh rau mà dùng kèm. "

"Được."

Lâm Thư Dung vừa bước ra ngoài, liền thấy cô đang nắm quai đeo ba lô ngửa đầu nhìn kỹ menu dán trên tường. Mẹ Lâm phủi tay từ trong phòng bếp đi ra, "Ngồi trước đi, muốn ăn cái gì thì gọi. "

Bàn cuối cùng vẫn còn trống, Lâm Thư Dung đang định chuẩn bị ngồi vào chỗ đó thì đã bị cô đặt mông xuống trước.

Trước khi ngồi vào bàn, cô thấy Lâm Thư Dung đứng ở cửa phòng bếp bưng cơm, vì vậy ngay tại góc độ mà mẹ Lâm không thể nhìn thấy hướng hắn đắc ý nhướng mày.

"..." Là ngây thơ đến mức nào.

Tại phòng thu ngân nhỏ, Lâm Thư Dung bật chiếc TV đã lâu đời, bên cạnh có đặt một cái giường đơn cũ kỹ đáng lẽ ra đã được bỏ đi, trải vải tối màu, vừa có thể làm chỗ ngồi hay đặt một ít đồ đạc, cũng có thể để buổi trưa cha Lâm nằm nghỉ ngơi một lúc. Phía trước tủ đặt TV, ngăn kéo bên dưới được khóa lại, mẹ Lâm thường sẽ để ít tiền bên trong.

Cha Lâm chiên rất nhiều cơm cho Lâm Thư Dung, đặc biệt bỏ nhiều thịt và dầu, Lâm Thư Dung cầm thìa ăn một miếng, khắp miệng đều là dầu.

Bên ngoài khách đến ăn cơm thưa thớt dần, mẹ Lâm đã có thể nhàn rỗi một chút, tiến vào thì thấy Lâm Thư Dung cơm cũng chưa ăn xong, còn đang mải xem TV, liền trừng mắt nhìn hắn một cái "Mau ăn xong rồi về ngủ, lát nữa còn đi học. "

Trong lúc nói chuyện cũng vừa đi vào để tắt TV, Lâm Thư Dung đưa tay ngăn cản "Trời quá lạnh, ngủ một giấc ngắn sợ sẽ không dậy được. "

Mẹ Lâm do dự "Vậy con trở về dựa sô pha mà nghỉ ngơi một lúc."

Lâm Thư Dung ừ một tiếng. Mẹ Lâm không tắt TV của hắn nữa, ra ngoài tiếp tục bận rộn.

Lúc Lâm Thư Dung đi ra, Thanh Nhược đã không còn ở đó.

Bao thuốc lá mua hôm qua còn để trong balo, Lâm Thư Dung bước ra ngoài chỗ rẽ của cửa hàng mới lấy ra châm một điếu.

Lớp học sẽ diễn ra lúc 2:30, chỉ học có hai tiết, buổi tối được nghỉ.

Suốt cả buổi trưa cha mẹ Lâm đều không trở về nhà, nhưng lúc hai giờ, điện thoại của Lâm Thư Dung vẫn như cũ vang lên.

"Ừm, mẹ."

"Thư Dung, đang ngủ sao?"

"Không ngủ, ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ một lúc."

"Ừm, vậy thì dậy rửa mặt rồi đi học. Buổi chiều đừng lăn ra ngủ nha, tinh thần lên, cẩn thận nghe cô giáo giảng bài, sẽ không... "

Lâm Thư Dung thiếu kiên nhẫn cắt ngang "Được rồi mẹ, cúp máy đây. "

Suốt hai tiết học buổi chiều Lâm Thư Dung đều nằm gối tay mà ngủ, buổi trưa anh về nhà thì bắt đầu xem TV, đến khi mẹ Lâm gọi điện mới tắt.

Chuông tan học vừa vang lên, trong lớp cũng náo nhiệt hẳn, mọi người ra về gần hết thì Lâm Thư Dung mới từ trên bàn ngồi thẳng người dậy, lấy tay xoa xoa khuôn mặt có chút bị đóng băng. Hắn là người duy nhất ngồi ở hàng ghế cuối cùng này, hai bên trái phải đều trống không.

Đem đồ vật trên bàn để bừa vào trong ba lô, Lâm Thư Dung đứng dậy bước ra ngoài.

Thời điểm ra khỏi phòng học lại phát hiện có người đứng dựa lưng bên tường, thấy hắn đi ra thì cười đến khóe mắt đều cong lên. Đầu cô thò vào cánh cửa, nhìn thoáng qua phòng học "Đã về hết rồi, sao anh lại chậm như vậy."

Lâm Thư Dung trừng mắt nhìn cô một cái rồi bỏ đi không thèm để ý.

Thanh Nhược nghiêng đầu nhìn "Ơ, anh chờ tôi với ~" sau đó là tiếng bước chân đuổi theo.

Thanh Nhược vẫn luôn theo sát bên cạnh hắn, miệng không ngừng nói chuyện. Lâm Thư Dung mím môi bước nhanh chân không muốn đếm xỉa đến cô.

Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, cô gái nhỏ đi vòng qua trước mặt hắn, hơi ngửa đầu nghiêm túc nhìn hắn "Vì sao anh không để ý tới tôi? "

Lâm Thư Dung cúi đầu, nhìn cô hỏi "Cô đi theo tôi, cuối cùng là muốn làm gì?"

Cô lại cúi đầu một lần nữa.

Khi đèn xanh được bật lên, Lâm Thư Dung hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lướt qua cô và rời đi.

Thanh Nhược vẫn trầm mặc đi theo phía sau.

Hắn đi nhanh đến mức chỉ một khoảng thời gian ngắn mà đã đến ngã tư của tiệm cơm. Thanh Nhược dừng bước, nhìn hắn càng ngày càng cách xa, khi đã cách khoảng mười mét, cô hướng về phía hắn lớn tiếng kêu lên "Tôi muốn xem anh chơi Liên Minh Huyền Thoại một lần nữa. Tôi muốn nhìn thấy anh chơi trong trận Chung kết Toàn cầu và giành chiến thắng chức vô địch với các đồng đội của anh. "

Lâm Thư Dung không để ý tới cô, cũng không quay đầu lại. Hắn làm như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Sau lưng có tiếng bước chân đang chạy vội vã của cô, Thanh Nhược lại gọi một tiếng "Lãnh Xà! "

Lâm Thư Dung dừng bước, xoay người lại, trong không khí mang theo chút sương mù lạnh lẽo và buốt giá, từ trong túi đưa tay phải ra, giơ cao lên.

Thanh Nhược dừng bước, tuy rằng có chút sương mù mờ ảo, nhưng ở ban ngày chỉ cách nhau 5, 6 mét, cô vẫn nhìn thấy một cách thật rõ ràng.

Bàn tay phải thiếu hai ngón, có một khoảng cách rất lớn, khiếm khuyết và không hoàn chỉnh.

Khuôn mặt Lâm Thư Dung ngưng tụ thành sương trắng cuối thu "Tôi không phải là Lãnh Xà, tôi chỉ là một người tàn tật. "

Cô cứng đờ tại chỗ, tưởng chừng như đã mất đi ngôn ngữ cùng biểu cảm, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp dán chặt nhìn chằm chằm tay anh.

Lâm Thư Dung không biết trong đôi đồng tử đang dãn ra ấy là sợ hãi, là chán ghét, là đáng tiếc hay là thương hại.

Hắn không hiểu. Cũng không muốn hiểu.

Lâm Thư Dung xoay người, bóng dáng ẩn hiện trong không khí lạnh lẽo buốt giá cuối mùa thu, rồi biến mất khỏi tầm mắt ở nơi góc đường.

**

Lãnh Xà chết từ lâu rồi.

Hiện tại còn sống chính là Lâm Thư Dung.

- [Hộp đen]

Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện