Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Đây... đây..." Văn lão phu nhân trực tiếp đứng lên, chỉ vào ảnh chụp, ngón tay cũng đang phát run.
Văn Thanh nói: "Bà nội, bà xem, bà cũng cảm thấy cô ấy rất giống chú út đúng không?"
Trong nhà có rất nhiều ảnh chụp của chú út, anh ta nhìn những hình ảnh kia mà lớn lên.
Cho nên khi trông thấy Sơ Tranh, anh ta vừa nhìn một chút đã cảm thấy hai người giống nhau y hệt, đặt chung một chỗ, có lẽ không ai sẽ hoài nghi hai người không phải cha con.
Văn lão phu nhân có chút kích động túm lấy Văn Thanh hỏi: "Con bé... con bé là ai vậy? Ở đâu? Sao cháu không dẫn con bé về?"
Văn lão phu nhân hỏi một chuỗi dài vấn đề, Văn Thanh cũng không biết nên trả lời cái nào.
Anh ta và Sơ Tranh tiếp xúc còn chưa nhiều.
Hơn nữa anh ta cảm thấy cô gái kia rất có chủ kiến, ra tay cũng hào phóng không thiếu tiền, có lẽ cũng không cần một thân phận ở Văn gia.
Người như vậy, anh ta cũng không thể đi lên liền kéo người ta nói: Tôi cảm thấy dung mạo cô rất giống em gái thất lạc nhiều năm của tôi. Cô đi làm giám định gen với tôi đi.
Văn Thanh trả lời từng vấn đề của Văn lão phu nhân.
"Học viện Đế Quốc à..." Văn lão phu nhân nói: "Vậy cháu đi gọi con bé tới cho bà nội nhìn xem."
"Bà nội, đừng nóng vội. Người phía dưới kia, bà làm sao tìm được?"
Đúng.
Còn một người nữa.
Thân phận chip trên người cô ta là thế nào?
Đó đúng là cái thân phận chip mà năm đó con trai bà xin.
Con trai của bà sẽ không hồ đồ như vậy, làm mất cả thứ quan trọng như thế?!
Hơn nữa...
Văn lão phu nhân suy nghĩ kỹ một chút liền thấy không thích hợp.
Lúc ấy cô gái kia giống như đang cố ý ở đó đợi bà.
Liên tiếp đụng phải nhiều lần...
Có một số việc không nghĩ tỉ mỉ, đại khái sẽ cảm thấy không có vấn đề.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, liền phát hiện, khắp nơi đều là vấn đề.
Văn lão phu nhân cũng không biết thân phận của Tạ Uyển Uyển, chỉ là trùng hợp gặp qua mấy lần, cô gái kia còn giúp bà một lần.
Tạ Uyển Uyển lại biết nói chuyện, lấy lòng bà.
Khi liên tưởng đến đứa cháu gái mình mất tích nhiều năm, chắc cũng bằng tuổi như thế, liền không khỏi thích.
Về sau...
Về sau khi nói chuyện phiếm, cô ta nhìn thấy một tấm hình từ chỗ mình, chủ động nhắc tới, ông của cô ta cũng có một tấm hình như thế.
Văn lão phu nhân cũng không có thân phận chip liên quan nhắc nhở, nhưng bởi vì Tạ Uyển Uyển nhắc đến chuyện kia... bà liền dẫn người trở về.
Thân phận chip có rất nhiều công năng, đây là công năng giống như "định vị".
Thông thường không cho phép đưa vào sử dụng, tinh tế pháp muốn đảm bảo tốt nhất thông tin riêng tư của cư dân
Bởi vì Văn gia đang tìm người, xin nhiều lần, đưa vào đủ thứ, còn thông qua quan hệ, cuối cùng mới được cho phép khai thông chức năng này.
Người liên quan chỉ có hai người, cha Văn Thanh và Văn Thanh.
Hai người thường xuyên chạy ở bên ngoài, lỡ như một ngày nào đó gặp được thì sao.
Vừa vặn cha Văn Thanh cũng ở đây, cô gái kia vừa vào cửa, cha Văn Thanh liền thu được nhắc nhở.
Cho nên mới có chuyện như bây giờ...
Bọn họ cũng vừa xác định được thân phận chip, còn chưa kịp đi làm giám định gen.
Đương nhiên nếu như không phải Văn Thanh trở về, Văn lão phu nhân có lẽ cũng vui đến quên mất.
-
Dưới lầu, Tạ Uyển Uyển có chút sốt ruột, đứng ngồi không yên.
Mẹ Văn Thanh ở bên cạnh an ủi cô ta, Tạ Uyển Uyển miễn cưỡng cười cười, biểu thị mình không sao.
Nửa tiếng sau Văn Thanh và Văn lão phu nhân xuống, Văn lão phu nhân vẫn cười ha hả, không nhìn ra điều gì khác thường.
Văn Thanh trầm mặt, giống như đàm phán không thành với Văn lão phu nhân.
Văn Thanh không có biểu tình gì: "Cha, mẹ, con còn có chút việc, hôm nay không ăn cơm với mọi người được."
"Ôi, Thanh Nhi, chuyện gì xảy ra thế?"
"Không sao không sao." Văn lão phu nhân khoát tay: "Đứa nhỏ này nghi thần nghi quỷ, mẹ giáo huấn nó một chút ấy mà."
Văn lão phu nhân kéo tay Tạ Uyển Uyển: "Đứa nhỏ ngoan, anh Văn Thanh của cháu chỉ có cái tính thối này thôi, đừng để ý tới nói, về sau cháu cứ xem nơi này như nhà mình."
Tạ Uyển Uyển thấy thái độ của Văn lão phu nhân đối với mình không thay đổi, lập tức thở phào.
Cô ta nhìn Văn Thanh một chút, đáy lòng vẫn lo sợ bất an.
Văn Thanh không nhìn cô ta, dường như không chờ tiếp được nữa, quay người đi.
Cha Văn và mẹ Văn nhìn nhau, cha Văn đứng dậy đuổi theo ra ngoài.
"Văn Thanh,
làm sao thế?"
Văn Thanh dường như đang chờ cha Văn đuổi theo: "Cha, cha mang người bên trong kia, đi làm giám định gen đi."
Chuyện này vẫn nên thận trọng một chút mới tốt.
Mặc dù anh ta càng nghiêng về người mình nhìn thấy kia hơn, nhưng cũng không thể bài trừ vạn nhất.
Dù sao trên thế giới này, người xa lạ có dung mạo tương tự nhau, cũng không phải là không có.
Văn Thanh suy nghĩ một chút: "Vụng trộm làm, đừng để cô ta phát hiện."
Nếu như nữ sinh này thật sự là giả mạo, vậy mục đích của cô ta là gì?
Văn gia cây to đón gió, không biết rõ ràng, bọn họ không thể cứ đuổi người đi như thế, phải thận trọng một chút.
Cha Văn nhíu mày: "Có vấn đề?"
"Có chút, cha làm trước đi, làm xong con sẽ nói tỉ mỉ với cha."
Cha Văn ngược lại là tin tưởng con mình, vỗ vỗ bả vai anh ta: "Ừ, để cha sai người làm."
-
Tạ Uyển Uyển cứ như vậy ở lại Văn gia.
Văn lão phu nhân đối với cô ta rất tốt, luôn luôn cười ha hả, nhưng cô ta ở đây một thời gian dài như thế, Văn lão phu nhân cũng không nói muốn giới thiệu cô ta cho người khác biết, càng không nói đến chuyện đổi tên cho cô ta.
Tạ Uyển Uyển luôn cảm thấy kỳ quái ở đâu đó.
Nhưng cô ta lại không nói ra được.
Dù sao từ trên xuống dưới Văn gia đều đối xử với cô ta rất tốt.
"Uyển Uyển."
Mẹ Văn gõ cửa phòng Tạ Uyển Uyển.
"Bác gái." Tạ Uyển Uyển nhu thuận gọi một tiếng.
Mẹ Văn cười nói: "Bà nội muốn đến hội triển lãm cơ giáp chơi, bác thấy con không có việc gì, nến muốn gọi con đi cùng, có hứng thú không? Bác nghe nói con có tinh thần A+ nha, ghê thật, giống cha con."
Tư liệu của Tạ Uyển Uyển, Văn gia đã lấy được.
Tinh thần lực A+ có thể nói là rất vinh quang.
Nhưng mẹ Văn cảm thấy thái độ của mẹ mình có chút kỳ quái, vui thì vui, nhưng vui này lại có gì đó ngăn cách.
Rõ ràng trước đó người muốn tìm cháu gái nhất chính là bà ấy.
Bây giờ tìm được, ngược lại lại có chút kỳ quái...
Tâm tư của người già thật khó đoán.
Tạ Uyển Uyển đỏ mặt nói nhỏ: "Bác gái đừng nói như vậy, con không dám nhận..."
"Có gì mà ngại, đây là thiên phú của con." Mẹ Văn cười nói: "Con chuẩn bị một chút đi, chúng ta lập tức xuất phát, được chứ?"
"A... được ạ."
"Vậy nhanh thay quần áo đi."
Văn lão phu nhân trông thấy Tạ Uyển Uyển xuống, nhíu mày lại: "Con gọi nó à?"
Mẹ Văn có một nháy mắt cảm thấy Văn lão phu nhân không vui: "Mẹ, mẹ không muốn Uyển Uyển đi cùng mẹ sao?"
"Không có." Trên mặt Văn lão phu nhân lại là ý cười hiền lành, vẫy tay gọi Tạ Uyển Uyển tới.
Hạ Diệp cũng mời Tạ Uyển Uyển tham gia hội triển lãm cơ giáp.
Nhưng bây giờ chắc chắn là đi cùng Văn lão phu nhân mới tốt.
Nơi tổ chức hội triển lãm cơ giáp cực lớn, cửa vào chính là mấy cái.
Văn lão phu nhân đi lối đi VIP, nối thẳng đếm tận cùng bên trong nhất.
Tạ Uyển Uyển đánh giá cơ giáp tràn ngập xung quanh, cô ta là người có tinh thần lực, về sau tự nhiên là muốn có được cơ giáp của mình.
"Mẹ, về sau Uyển Uyển cũng phải có cơ giáp, không bằng chúng ta đi xem cho Uyển Uyển một bộ trước đi?" Mẹ Văn kéo Văn lão phu nhân, thuận miệng nói một câu.
Nhịp tim của Tạ Uyển Uyển bỗng nhiên mất quy luật.
Một bộ cơ giáp, đối với người bình thường mà nói, căn bản không mua nổi.
Bọn họ muốn có cơ giáp, chỉ có thể tiến vào quân đội.
Mà những cơ giáp kia còn không phải là của mình...
Văn lão phu nhân cười cười, không rõ ý vị nói: "Vậy đi xem một chút đi."
Tạ Uyển Uyển chỉ lo vui mừng, không chú ý tới Văn lão phu nhân nói, chỉ là đi xem, cũng không nói muốn mua.