Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Trông coi gian phòng này cho ta." Sơ Tranh phân phó ác nhân Giáp Ất: "Trừ ta, không cho phép người khác ra vào."
Ác nhân Giáp Ất kinh dị: "Sơ... Sơ Tranh cô nương, ngài... Ngài muốn soán vị sao?"
"Ta soán vị cái gì." Sơ Tranh không hiểu thấu, sao đứa nào cũng muốn cô soán vị hết vậy! Sơ Tranh không thể không cường điệu một câu: "Giáo chủ của Phạm Tiên giáo vĩnh viễn là Minh Tiện."
Ác nhân Giáp Ất: "..."
Vậy ngài nhốt giáo chủ lại làm gì!?
Ác nhân Giáp Ất không biết, cũng không dám hỏi.
Sơ Tranh giam lỏng Minh Tiện.
Tin tức này trong nháy mắt truyền khắp trên dưới Phạm Tiên giáo.
Người cũ của Phạm Tiên giáo trước đó từng bị Sơ Tranh chỉnh qua, người tiến vào phía sau, đều đến vì tiền, mà Sơ Tranh cho tiền là cha của bọn họ, thế là chuyện Minh Tiện bị giam lỏng, mọi người phi thường ăn ý không đề cập tới.
Chỉ có người trong cuộc tức giận đến đập không ít thứ.
Trong tay Minh Tiện có kiếm, loại gian phòng này chắc chắn không quản được hắn, nhưng kết quả chính là hắn làm cách nào cũng không thể ra ngoài được.
"Sơ Tranh cô nương, giáo chủ ở phía trên gọi ngài..."
"Để hắn gọi, gọi mệt thì không gọi nữa." Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì nói.
"..."
Luôn cảm thấy hình ảnh này không đúng lắm.
Ác nhân Giáp Ất suy nghĩ một ngày, cuối cùng suy nghĩ ra được không đúng chỗ nào.
Cử chỉ này của Sơ Tranh cô nương, cùng với tác phong của những tên quần là áo lụa ăn chơi đàng điếm ngoài kia, khác nhau ở chỗ nào?
"Vậy giáo chủ của chúng ta..." Ác nhân Giáp nhịn không được ôm ngực: "Chẳng phải là phụ nam nhà lành sao?"
Dường như ác nhân Ất bị hắn truyền nhiễm, cũng không nhịn được ôm ngực: "Giáo chủ lợi hại như vậy, sao bây giờ ngay cả cửa cũng không bổ ra được?"
Trong đầu ác nhân Giáp "đinh" một tiếng: "Đúng thế, giáo chủ đây có phải là cái gì mà... cái gì mà còn nghênh ấy?"
Ác nhân Ất: "Muốn cự còn nghênh."
Ác nhân Giáp vỗ đùi: "Đúng."
Hai người không khỏi liếc nhau, chỉ cảm thấy sau sống lưng có chút mát mẻ, không biết nghĩ đến cái gì, hai người đồng thời giật mình một cái.
Đồng loạt cách gian phòng Minh Tiện rất xa.
Ác nhân Giáp tò mò: "Ngươi có học vấn từ bao giờ thế?"
Nói đến đây ác nhân Ất tức giận ngập đầu: "Đừng nói nữa, không biết là tên dở hơi nào đề nghị với Sơ Tranh cô nương xây cái thư viện, Sơ Tranh cô nương nghe xong liền đồng ý, bây giờ đều bắt chúng ta đến thư viện học tri thức."
Ác nhân Ất càng nói càng tức giận: "Ngươi nói, loại người như chúng ta, cầm đao giết người một vào một ra dễ dàng như ăn cơm, nhưng đi học là thứ gì? Ta đây đến ngay cả tên mình cũng không biết viết như thế nào."
Ác nhân Giáp kinh dị: "Không thể nào." Đáy lòng yên lặng phun tào, ngươi cũng không có tên mà.
Ác nhân Ất: "Hôm qua ta đã đi qua... Ngươi còn không biết nhỉ? Đi, ta dẫn ngươi đi xem, ở con đường phía đối diện kia kìa, a, chắc ngươi còn không biết, Sơ Tranh cô nương mua luôn đường phố đối diện rồi, nói là muốn cải biến toàn bộ thành thư viện, cực kì khí thế."
Ác nhân Giáp: "..."
Ác nhân Giáp có chút chết lặng, dù sao tiền của Sơ Tranh cô nương nhà bọn họ, cũng tiêu giống như nước chảy vậy.
Đám ăn chơi trác táng ở thành Liễu Châu, đánh ngựa cũng không đuổi kịp Sơ Tranh cô nương nhà bọn họ.
Minh Tiện ở trong phòng, nghe người đã từng là tay sai của mình ngươi một lời ta một câu rời đi, tức giận tới đạp bàn.
Hắn còn làm giáo chủ cái gì!
Đây là giáo chủ sao?
Khâu Nhạc Hà...
Minh Tiện nghĩ đến Khâu Nhạc Hà, dần dần tỉnh táo lại, nhất định phải giết ông ta.
Không thể ở đây dông dài, thời gian của hắn không nhiều lắm.
-
Sơ Tranh bên này cho người nghe ngóng tin tức của Khâu Nhạc Hà, cô còn chưa tìm tới cửa, Khâu Nhạc Hà đột nhiên triệu tập nhân sĩ võ lâm, bảo là muốn triệt để diệt trừ khối u ác tính Phạm Tiên giáo này.
Sơ Tranh: "..."
Khâu Nhạc Hà con chó điên này nhảy nhót rất hăng, phải nhấn nhấn chết đi.
Khâu Nhạc Hà thân là Minh chủ, ông ta ra mặt tổ chức hoạt động "diệt tà giáo", thì chính là nhất hô bách ứng, nghe được tiếng gió, đám người tự xưng là nhân sĩ hiệp khách chính nghĩa, bây giờ cũng vội đuổi đến phủ Minh chủ, thương nghị bước kế tiếp của hoạt động "diệt tà giáo".
Sơ Tranh nghe xong không có phản ứng gì quá lớn.
Cô gọi ác nhân Giáp Ất
đến: "Các ngươi đi làm một chuyện."
Ác nhân Giáp Ất lấy lòng cười cười: "Sơ Tranh cô nương ngài nói, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Sơ Tranh ra hiệu bọn họ dựa vào gần một chút.
-
"Sơ Tranh cô nương, giáo chủ nói muốn gặp ngài." Sáng sớm hôm nay, giáo chúng chạy tới bẩm báo với Sơ Tranh.
"Hắn muốn làm gì?"
Giáo chúng: "..."
Tâm tư của bề trên, một chân chạy như hắn làm sao mà biết được.
Sơ Tranh ném sách trong tay, đi trên lầu xem Minh Tiện.
Sơ Tranh đi vào Minh Tiện đang ăn cơm, hắn ngước mắt nhìn Sơ Tranh một vòng, thả thìa trong tay xuống: "Ta hơi ngột ngạt, muốn xuống đi dạo một chút."
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, tay còn khoác trên cửa phòng, nghe vậy, cô gật đầu: "Đi thôi."
Có lẽ Minh Tiện không nghĩ tới Sơ Tranh dễ nói chuyện như vậy, hơi sửng sốt một chút.
Hắn cầm kiếm lên, chờ một lúc, thấy Sơ Tranh cũng không có ý định yêu cầu hắn bỏ thanh kiếm này xuống, lúc này mới rời phòng.
Đằng sau Túy Hồng lâu có một tiểu viện, chiếm diện tích không lớn, nhưng sửa chữa đến lịch sự tao nhã, bày biện bàn đá và băng ghế đá, còn lắp đu dây, trên đu dây có dây leo quấn quanh, màu xanh biếc dạt dào.
Sơ Tranh dẫn Minh Tiện vào trong viện, không biết sao Minh Tiện lại để mắt tới đu dây.
Đu dây rất rộng rãi, ba người ngồi cũng được.
Nhưng thứ đồ chơi này vừa nhìn đã biết chính là vật trang trí, có thể ngồi một chút.
Minh Tiện trực tiếp đi qua ngồi xuống, trường kiếm đặt bên cạnh, mặt mày buông xuống, mặt nạ chặn lại, không nhìn thấy cảm xúc gì.
Trước đó Minh Tiện làm ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy, lúc này gặp cô, ngược lại an tĩnh như thế, Sơ Tranh có chút đề phòng hắn.
Nhưng đến khi rời đi Minh Tiện cũng không làm ra chuyện gì.
Ngày thứ hai Minh Tiện vẫn yêu cầu đi thông khí như cũ.
Ngày thứ ba...
Ngày thứ tư...
Dọa đến Sơ Tranh bảo ác nhân Giáp Ất khống chế Túy Hồng lâu cực kỳ chặt chẽ, tuyệt đối không cho thẻ người tốt cơ hội chạy trốn.
"Ta hơi đói." Minh Tiện ngồi trên đu dây, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi ăn cơm cùng ta đi."
Đáy lòng Sơ Tranh hơi sợ: "Chàng sẽ không hạ độc ta rồi chạy chứ?"
Minh Tiện ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ hờ hững: "Phải là ta lo lắng vấn đề này mới đúng."
Sơ Tranh không nói, cho người đưa cơm nước tới, bày ra trên bàn đá, Minh Tiện không cần Sơ Tranh gọi, tự đi từ đu dây đến, phất y phục gồi xuống.
Trời cao trên đỉnh đầu xanh như mới được gột rửa, ánh nắng rơi xuống, bị kiến trúc bên cạnh ngăn trở, khó khăn lắm mới từ mái hiên rơi xuống một nửa, vừa vặn vẩy vào bên chân Minh Tiện.
Minh Tiện ăn cơm không phát ra tiếng, bát đũa đều yên lặng, giống như một bức họa yên ắng.
Sơ Tranh cũng không đói lắm, chỉ nhìn hắn ăn.
Trải qua Sơ Tranh quan sát, mặc dù Minh Tiện rất kén ăn, nhưng thỉnh thoảng sẽ thiên về đồ ngọt, tuy nhiên so với các vị diện khác mà nói, thì khắc chế hơn rất nhiều.
Sơ Tranh đẩy một bát canh ngọt lên trước mặt hắn: "Uống thêm một chút."
Minh Tiện cũng không từ chối, cầm thìa lên từ từ uống.
"Sơ Tranh."
"Ừ?"
"Ngươi có gì muốn làm không?" Hắn hỏi: "Có liên quan tới ta."
"Cái gì cũng có thể?"
Ngón tay Minh Tiện buông thìa ra, quay đầu nhìn cô, chậm rãi gật đầu: "Ừ."
Sơ Tranh ngoắc ngoắc tay với hắn.
Minh Tiện hơi chần chờ, nghiêng người qua.
Sơ Tranh ghé vào lỗ tai hắn nói hai câu, biểu cảm của Minh Tiện hơi cứng đờ, một lát sau hắn hít sâu: "Ban đêm ta đến phòng ngươi."
Nói xong, hắn cầm kiếm lên nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, đi theo người trở về gian phòng của mình.