Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Một năm.
Minh Tiện thở ra một hơi, rất dài.
Nhưng hắn nên làm gì đây?
Rời đi... hay là ở lại?
Ý niệm đầu tiên của Minh Tiện là rời đi, tình huống của hắn đã như vậy, còn ở lại làm gì?
Nhưng mà ý nghĩ này chuyển vài vòng, cuối cùng lại chuyển tới suy nghĩ ở lại.
Hắn nhớ cô nương kia.
Nhớ đến phát điên.
Hắn không muốn rời khỏi nàng.
Minh Tiện thăm dò hỏi: "Sơ Tranh... Gần đây có phải rất bận không?"
"Không có mà, ta thấy nàng ngày nào cũng ở đây." Hàn Thê Thê không chú ý tới thần sắc của Minh Tiện, tự mình nói.
"Phải... Phải không."
"Không phải ngày nào nàng cũng ở cạnh ngươi sao, ngươi dễ quên à?" Hàn Thê Thê không hiểu thấu, giống như thầy đồ sờ sờ sợi râu vốn không tồn tại: "Quân Bất Quy có tác dụng phụ này à?"
"Không có Thê Thê." Sư huynh ngay cả đầu cũng không ngoi lên, chỉ có âm thanh truyền vào.
Minh Tiện ngẩn người.
Nàng ở cạnh mình lúc nào?
Nàng căn bản không hề xuất hiện trước mặt mình...
Minh Tiện xác định không phải mình dễ quên, dù sao hắn hoàn toàn hiểu rõ chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Hàn Thê Thê đi lúc nào, Minh Tiện không chú ý, hắn nhìn chung quanh một chút, vén chăn lên xuống giường.
Minh Tiện khoác y phục lên đi ra ngoài, bên ngoài là đình viện, có một dòng suối chảy qua đình viện, còn có một cây cầu nhỏ.
Hoàn cảnh xa lạ, Minh Tiện không biết đây là nơi nào.
Hắn tùy ý chọn một phương hướng đi, rất nhanh liền trông thấy ác nhân Giáp.
Ác nhân Giáp đứng ở trong hành lang, hơi khom người, Minh Tiện nghe thấy có người đang nói chuyện với hắn.
Hắn đứng tại chỗ chờ ác nhân Giáp đi, hắn còn chưa đi qua, người bên kia liền quay lại, thấy hắn đứng ở chỗ này, nhưng lại quay người rời đi.
Đáy lòng Minh Tiện chua xót một trận, khẽ cắn môi đuổi theo.
"Sơ Tranh..."
Tốc độ của người phía trước rất nhanh, Minh Tiện đuổi theo một khoảng cách, liền cảm thấy có chút thở không ra hơi.
"Khụ khụ khụ..."
Minh Tiện dừng lại, che ngực ho khan, trên ngón tay hơi ướt át, trên y phục trắng như tuyết, chậm rãi có máu chảy ra.
"Chàng sao thế?"
Thân thể Minh Tiện được người đỡ lấy.
Hắn hơi ngước mắt, nắm chặt cổ tay Sơ Tranh, hốc mắt đỏ lên một vòng: "Vì sao nàng lại trốn tránh ta?" Giọng nói kia giống như mang theo chút lên án.
"..." Ta không tránh chàng, thì sợ sẽ muốn đánh chết chàng luôn! Ta lén lút dễ dàng lắm à!
Sơ Tranh trấn định nói sang chuyện khác: "Tại sao lại có máu?"
Những ngày này nuôi hắn ăn ngon uống sướng, sao lại chảy máu?!
Minh Tiện nhìn máu trên ngón tay, biểu cảm cũng có chút mờ mịt.
Sơ Tranh đưa hắn trở về phòng, trực tiếp kéo y phục hắn xuống.
Vết thương vốn đã khép miệng trên bờ vai Minh Tiện lúc này đã nứt ra.
Không chỉ là vết thương, nội thương lần trước hắn chịu, cũng khôi phục lại trạng thái như trước.
Sư huynh Hàn Thê Thê nói là dược hiệu triệt để mất đi hiệu quả, hết thảy đều sẽ trở về hình dáng ban đầu, hơn nữa sẽ càng ngày càng kém.
Sơ Tranh đi dạo hai vòng tại chỗ, đè ép táo bạo nơi đáy lòng: "Quân Bất Quy thật sự không có cách nào giải sao?"
Hàn Thê Thê lắc đầu: "Người duy nhất có thể giải Quân Bất Quy là sư phụ ta, nhưng mà... Sư phụ ta không để lại gì cả."
Sư huynh thở dài: "Ta có thể điều chế ra thuốc áp chế Quân Bất Quy, là nhìn bản chép tay sư phụ để lại, nhưng phía trên không nói tới làm sao có thể triệt để giải được Quân Bất Quy."
Nói về quan hệ của hắn và Minh Tiện thì phải ngược dòng tìm hiểu về mấy năm trước.
Lúc ấy Hàn Thê Thê giống như đặc biệt chán ghét hắn, hắn cũng không biết tiểu nữ hài đến tuổi dậy thì suy nghĩ cái gì, cực kì phản nghịch.
Ngày nào đó người sư muội này, chào hỏi cũng không thèm chào, lưu lại một phong thư, nói mình xuất sư, trực tiếp vụng trộm chạy xuống núi, hắn chỉ có thể xuống núi tìm người.
Nhưng người không tìm được, thì đã gặp được phiền phức trước.
Y thuật của hắn mặc dù tốt, nhưng võ công quá kém -- có thể nói là không có võ công gì, bởi vì thân thể của hắn không cho phép tập võ, lượng vận động quá lớn cũng không được -- là Minh Tiện đi ngang qua cứu hắn một mạng.
Lúc ấy mục đích của Minh Tiện và hắn giống nhau, cho nên hắn liền mặt dày mày dạn đi theo Minh Tiện.
Trước đây không lâu, Minh Tiện tới tìm hắn.
Hỏi hắn có thuốc nào
có thể áp chế Quân Bất Quy trong một thời gian ngắn không.
Có lẽ có những thời điểm vận mệnh đã sớm an bài xong tất thảy.
Sư huynh suy nghĩ một chút: "Nếu không ta lại trở về lật xem, xem có đầu mối gì hữu dụng không, có lẽ còn có biện pháp gì đó..."
Minh Tiện ngồi yên ở trên giường, Hàn Thê Thê rất có nhãn lực lôi kéo sư huynh của nàng rời đi.
"Ta còn chưa nói xong."
"Huynh lắm lời thế làm gì, nữ nhân cũng không nói nhiều như huynh đâu."
"Thầy thuốc nhân tâm, Thê Thê trước kia ta dạy muội thế nào..."
"Huynh có thấy phiền không."
"Muội đi đường cẩn thận, có bộ dạng của nữ hài một chút đi được không."
"Huynh quản quá rộng rồi!"
"Được được được ta không nói nữa, Thê Thê, muội chờ sư huynh một chút, chậm một chút..."
Thanh âm của Hàn Thê Thê và sư huynh nàng đi xa, bên ngoài an tĩnh lại.
Sơ Tranh đi đến trước mặt Minh Tiện, chậm chạp ngồi xổm người xuống, nắm chặt cánh tay đặt trên đầu gối của hắn.
"Đừng trốn tránh ta nữa." Minh Tiện hơi chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía Sơ Tranh: "Thời gian của ta không nhiều lắm."
"Nếu chàng nghe lời ta, hiện tại sẽ không có những chuyện này." Sơ Tranh vẫn nhịn không được: "Vì sao chàng không tin ta?"
"Nàng tức giận vì chuyện này sao?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta không tức giận."
Minh Tiện cũng rất cố chấp: "Rõ ràng nàng có."
"Không có." Sơ Tranh không vui: "Chàng còn nói nữa ta lập tức đi."
Minh Tiện nghẹn lại, giữ chặt tay Sơ Tranh: "Đừng đi."
Trong giọng nói của hắn ẩn ẩn có chút khẩn trương và run rẩy.
"Có nhiều thứ, mọc rễ nảy mầm trong thân thể ta, thúc đẩy ta không thể không đi làm. Khi ta đi tìm Khâu Nhạc Hà, đã làm tốt chuẩn bị đồng quy vu tận với ông ta..."
"Kết quả chính là chàng đưa tới cửa để bị người vây công." Sơ Tranh không chút lưu tình cắm đao.
Minh Tiện nghẹn lại.
"Nếu như ta đi muộn thêm một bước, thì có thể trực tiếp chuẩn bị quan tài cho chàng." Sơ Tranh lại cắm một đao.
"..."
Lúc đó mặc dù hắn hơi chật vật, nhưng còn chưa tới tuyệt lộ.
Cho dù cuối cùng thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng cảm thấy mình có thể kéo Khâu Nhạc Hà chết cùng.
Minh Tiện cảm thấy hắn còn sống sót, chính là vì giải oan cho những oan hồn của Không Minh cốc.
Đây là trách nhiệm của hắn, không trốn tránh được.
Về phần cuối cùng hắn sống hay chết, trước kia hắn thật sự không nghĩ tới.
Minh Tiện lấy từ trên người ra một tờ giấy, đưa cho Sơ Tranh.
"Đây là cái gì?"
Minh Tiện ra hiệu Sơ Tranh mở ra xem.
- - Ta thích nàng.
"Ta lần trước... Viết, vốn định để lại cho nàng, nhưng mà... Cuối cùng ta không dám để lại, viết lại tờ khác lần nữa." Minh Tiện cúi đầu, giọng nói cũng không lưu loát.
Những cảm xúc loạn thất bát tao tán loạn dưới đáy lòng, làm cho Minh Tiện không được an bình.
Cuối cùng hắn dứt khoát không nghĩ gì nữa, nhìn thẳng vào mắt Sơ Tranh: "Lời nàng nói lúc trước, còn giữ lời không?"
Sơ Tranh đường đường chính chính hỏi: "Lời gì?"
Minh Tiện: "..."
Lông mi Minh Tiện rủ xuống, tất cả cảm xúc đều bị chặn lại, hắn lấy tờ giấy kia về, chậm chạp xếp xong: "Không có gì, coi như ta hồ ngôn loạn ngữ..."
Cũng đúng.
Thân thể của hắn bây giờ, chỉ còn lại thời gian một năm, có thể để lại cho nàng cái gì.
Hắn vốn đang suy nghĩ viễn vông xa vời, dựa vào cái gì mà muốn người ta chiều theo ý mình.
Hắn muốn thì muốn, hắn không muốn thì không muốn à.
Hắn tính là thứ gì chứ.