Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"A —— "
Bên trong bầy Zombie truyền ra từng trận tiếng kêu thảm thiết, dị năng không ngừng hiện lên ở khu vực kia.
Quý Lâm chống đỡ trước mui xe, nhảy lên mui xe, nhìn sang bên kia.
Sơ Tranh dựa vào cửa xe, mặt không cảm xúc nhìn qua bầy zombie phun trào.
Đây là án lệ kinh điển của việc chơi đến mức cuốn cả mình vào.
Không thể học!
Từ trong án lệ này, còn có thể đạt được một kết luận —— cướp bóc không được, cướp của ta thì càng không được.
Bát gia vốn là muốn tốc chiến tốc thắng, đổi thành người khác, nhìn thấy nhiều Zombie như vậy, đã sớm sợ hãi đến mức tè ra quần, vật tới tay là hắn ta có thể an toàn rút lui, thời gian rất sung túc.
Làm sao có thể nghĩ tới lại gặp phải một cực phẩm như Sơ Tranh.
Quý Lâm ngồi ở trên mui xe, một chân hơi cong lên, mang theo vài phần du côn đẹp trai: "Tôi vẫn muốn hỏi, dị năng này của cô sao có thể lợi hại như thế?"
Biến Zombie thành bụi phấn, lúc trước hắn cũng từng được chứng kiến, nhưng vẫn không hỏi.
"Trời sinh." Sơ Tranh ngừng một chút, lại nói với hắn: "Anh có thể hâm mộ một chút." Không thể cho anh thể nghiệm, bằng không thì sẽ kéo ngược lại... Không biết biến thẻ người tốt thành bụi phấn có thể kéo ngược lại hay không.
Phù...
Thẻ người tốt của ta, không thể có ý nghĩ không tốt như thế.
Của ta của ta của ta...
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm một người tốt.
Quý Lâm không biết Sơ Tranh nghĩ gì, chỉ cảm thấy câu nói kia của cô có chút gợi đòn, đại khải đã trải nghiệm được cảm giác khó chịu khi những người kia muốn đánh hắn lúc trước.
"Vậy bây giờ cái này lại là cái gì?"
Ngón tay Quý Lâm nâng lên hư không, bởi vì không nhìn thấy gì cả, hắn cũng không biết những sợi chỉ này là gì.
"... Dị năng." Nói xong Sơ Tranh còn gật gật đầu, giống như thuyết phục được cả mình luôn.
Khóe miệng Quý Lâm giật một cái: "Rốt cuộc cô có mấy dị năng?"
Không gian, hệ lôi, vừa rồi giết Zombie, vòng bảo hộ kỳ quái bây giờ...
Hắn cho rằng mình có hai cái dị năng, đã là rất lợi hại!
"Có quan trọng không?" Sơ Tranh hơi ngẩng mặt lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn: "Tôi lợi hại có thể bảo vệ anh là được."
Quý Lâm: "... "
Quý Lâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi cho là cô đang giam lỏng tôi."
Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Anh muốn cảm thấy như vậy tôi cũng không có ý kiến."
Quý Lâm: "..."
Thật sự không cách nào trò chuyện nổi.
Quý Lâm lựa chọn ngậm miệng.
-
Đám người kia, có thể chạy đã chạy, không thể chạy đã trở thành khẩu phần lương thực của Zombie, hiện tại vấn đề là...
Bọn họ phải làm sao để thoát ra khỏi bầy Zombie trùng điệp này?
Sự thật chứng minh không có chuyện gì có thể làm khó Sơ Tranh, cô muốn đi ra ngoài, luôn có cách.
Bọn họ một đường rời khỏi tòa thành thị này, trở lại căn cứ.
Giao nhiệm vụ xong, nhân viên tiếp tân lại gọi bọn họ lại: "Nhiệm vụ trước đó ngài phát, đã có manh mối. Có người nói biết một chút tin tức, đây là phương thức liên lạc của đối phương."
Nhiệm vụ trước đó phát... bạn trai thẻ người tốt.
Nhân viên tiếp tân cho chính là một cái địa chỉ, ở ngay bên trong căn cứ.
"Anh muốn đi tìm sao?" Sơ Tranh đưa địa chỉ cho Quý Lâm.
"Đương nhiên." Quý Lâm cười một cái: "Cô muốn đi cùng tôi không?"
"Đi thôi."
"..." Nói thế mà đi luôn.
Quý Lâm ngẫm lại tình cảnh bây giờ của mình, nhìn địa chỉ trên giấy một chút, chiếu chiếu một hồi, rồi đuổi theo Sơ Tranh.
Mặc dù là ở bên trong căn cứ, Sơ Tranh vẫn dẫn Giang Như Sương đi theo, miễn cho có người không có mắt nổi lên ý đồ xấu, cô còn phải đi cứu, lại là một chuyện phiền toái.
Bây giờ căn cứ phân khu vực, nơi bọn họ ở chính là khu 3 tương đối tốt, bây giờ bọn họ muốn đi khu 6.
Một khu rất hỗn loạn.
Không phải cứ tiến vào căn cứ, thì đại biểu cho việc bạn có thể sống.
Căn cứ lớn như vậy, vật tư thiếu thốn, làm sao có thể chiếu cố hết được.
Những người này tiến vào căn cứ, liền xem nơi này như thành lũy, không chịu ra ngoài tìm vật tư, lại không chịu đến làm việc cho phía căn
cứ, cũng chỉ có thể làm ổ ở đây, ăn bữa hôm bỏ bữa mai.
Khu 6 cơ hồ là người chen người, ven đường cũng có người ngả ra đất nghỉ ngơi, thậm chí còn có người nằm trên đất vung tay đánh nhau.
Cướp đoạt đồ ăn là chuyện thường ngày.
Sơ Tranh và Quý Lâm đi ở đây, tựa như con dê trắng nõn rơi vào miệng cọp, bị những người sống sót này nhìn chằm chằm, giống như chỉ cần bọn họ lộ ra một chút sơ hở, thì những người này sẽ ùa lên.
Trên người Quý Lâm mang theo vũ khí, vô tình hay cố ý lộ ra, những người này cuối cùng cũng không dám xông lên.
Hắn chiếu theo địa chỉ trên tờ giấy, tìm tới một tòa nhà ngang.
Trong nhà ngang treo đầy đồ vật, bên ngoài cũng chật cứng người, trong không khí lưu động một cỗ mùi hương khó ngửi.
"A... "
Giang Như Sương đột nhiên hô nhỏ một tiếng, vội chạy sang chỗ Sơ Tranh.
Sơ Tranh quay đầu: "Sao thế?"
Sắc mặt Giang Như Sương đỏ lên, ánh mắt đảo qua người hoặc đứng hoặc ngồi xung quanh, nhỏ giọng nói: "Có người sờ tớ."
Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, chỗ vừa rồi Giang Như Sương đứng, chỉ có một người có thể đụng tới cô ấy.
Là một gã đàn ông, hơi gầy, quần áo trên người vô cùng bẩn, tóc lâu ngày không gội, dính bết thành một cục, giống với rất nhiều người ở khu 6.
Gã đàn ông đó lúc này không sợ hãi nhìn bọn họ, còn đưa tay lên chóp mũi ngửi ngửi, phảng phất như đang gây hấn.
Giang Như Sương bị ánh mắt không hề che giấu của gã đàn ông kia làm buồn nôn, ôm chặt Nhạc Nhạc trong lòng.
Nhạc Nhạc ngược lại vô tri không sợ, mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm gã đàn ông kia.
Sơ Tranh quay trở lại, gã đàn ông kia thấy là nữ tới, tuyệt không sợ hãi, thậm chí còn muốn làm chút gì đó.
Ai biết suy nghĩ trong đầu gã còn chưa xoay chuyển xong, thì đã bị Sơ Tranh đạp lăn xuống đất, người xung quanh vội vàng tản ra, nhìn cô gái lộ ra khí thế hung ác kia hung hăng giáo huấn gã đàn ông đó một lần.
"A —— "
Gã đàn ông ôm tay kêu thảm.
Cô gái từ trên cao nhìn xuống gã, lạnh như băng nói: "Mày nên thấy may mắn vì đây là căn cứ."
Sơ Tranh ngước mắt lên đảo qua đám người xung quanh, đám người vội lui về phía sau, ánh mắt nhìn cô lộ ra e ngại và kinh hãi.
Hiếp yếu sợ mạnh, ở trong hoàn cảnh như vậy, càng nổi bật ra rõ ràng hơn.
Cô gái hành hung hài lòng thu tầm mắt lại, xung quanh sóng yên biển lặng, khí định thần nhàn đi trở về: "Đi thôi."
Ánh mắt Giang Như Sương nhìn Sơ Tranh sáng lấp lánh, đại khái nếu Sơ Tranh là đàn ông, thì cô ấy lập tức muốn kết hôn với cô ngay tại chỗ luôn.
Quý Lâm chỉ cười, chờ đi đến chỗ cầu thang, hắn mới nghiêng nghiêng người: "Không nhìn ra tiểu mặt đơ cô còn rất tốt bụng nha."
"Anh suy nghĩ nhiều." Sơ Tranh giọng điệu nhẹ nhàng: "Không có Giang Như Sương nấu cơm thu dọn đồ đạc, sẽ rất phiền phức."
Dù thế nào cũng coi như tiểu đệ của mình, sao có thể bị người khác bắt nạt chứ?!
Mặt mũi đại lão của ta còn biết đặt ở đâu!!
"Thật sao... Bên ngoài nhiều người như thế, ai cũng có thể làm. Giang Như Sương không có dị năng, đối với cô mà nói hẳn là một vướng víu." Quý Lâm nháy mắt mấy cái với cô: "Lấy lý luận của cô, cô sẽ mang theo một người vướng víu sao?"
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Cô ấy có không gian."
Quý Lâm: "..." Đây còn không phải là cô cướp về à! Còn có chính cô cũng có mà.
"Đi mau." Sơ Tranh đột nhiên dùng tay đẩy eo hắn, đẩy hắn lên trên lầu, âm trầm nói một câu: "Bạn trai anh vẫn đang chờ anh."