Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Không biết Quý Lâm lấy đồ ăn vặt ở đâu ra, vừa ăn vừa hỏi cô: "Tiểu mặt đơ, cô không sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
Quý Lâm cười một tiếng: "Cô cũng không biết đó là thứ gì, cứ như vậy mà đi vào, không sợ gặp phải nguy hiểm gì sao?"
"Không sợ." Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh rất nghiêm túc: "Tôi rất lợi hại."
Con gái sao có thể nói sợ hãi!
Có lẽ Quý Lâm nhớ tới những "dị năng" loạn thất bát tao kia của Sơ Tranh, chỉ giữ trầm mặc, hắn không nên nói đến đề tài này với cô.
Chỗ ở của "kẻ có tiền" và chỗ ở của những ông lớn bên mảng kĩ thuật kia không giống nhau, Sơ Tranh mang theo Quý Lâm tránh khỏi tuần tra, rất nhanh liền đến chỗ đất trống lúc trước cô nhìn thấy.
Trong bóng đêm cái lều chỉ có một hình dáng mơ hồ, bên trong không có ánh sáng, một mảnh đen như mực.
Cái lều này kết nối với kiến trúc đằng sau, có lẽ chính là "phòng thí nghiệm".
Bọn họ trồng "lúa mạch" ở bên ngoài, chắc chắn là có nguyên nhân khác.
"Làm sao đi vào?"
Sơ Tranh nhìn người canh phòng bên ngoài một chút, thấp giọng nói: "Đi theo tôi, không được phép chạy loạn."
"Tiểu mặt đơ, trong lòng tôi nắm chắc. Cô không nên xem tôi như trẻ con, tôi không yếu như cô nghĩ đâu."
"..."
Ha ha!
Yếu gà không có tư cách nói câu này.
Trước đó Sơ Tranh đã đi vào một lần, bây giờ ngựa quen đường cũ, rất dễ dàng lần mò vào được.
Nhưng ban đêm người canh gác còn nhiều hơn cả ban ngày, Quý Lâm làm dấu tay, Sơ Tranh gật đầu, cô không hề nghĩ ngợi, lao thẳng ra bên ngoài, Quý Lâm cả kinh đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, cuống quít kéo cô về.
Quý Lâm hạ giọng rống: "Cô làm gì thế?"
Sơ Tranh dùng giọng điệu đương nhiên: "Không phải đi đánh ngất bọn họ sao?" Dấu tay vừa rồi của hắn, không phải chính là đi đánh ngất trước rồi nói sao?
"..."
Đánh ngất cái gì mà đánh ngất!
Rốt cuộc cô lý giải kiểu gì vậy!
"Cô đánh ngất người đi, nếu chúng ta đi vào mà không phát hiện ra gì, chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?"
"Sao lại không phát hiện được gì?" Bắt lại hỏi là được rồi, đánh rắn động cỏ thì đánh rắn động cỏ thôi, sợ cái gì!
Quý Lâm: "..."
Hắn không nên hành động chung với cô.
Phương thức tác chiến không giống nhau, sao có thể trở thành đồng đội hợp cách chứ.
"Tôi đi dẫn bọn họ ra."
Quý Lâm bảo Sơ Tranh chờ ở chỗ này, hắn đi vòng qua đằng sau, làm ra một chút tiếng vang, rất nhanh liền dẫn người canh gác đến.
Sơ Tranh trông thấy có hai người canh gác không đi, sầu muộn.
Cuối cùng vẫn xắn tay áo lên.
Quý Lâm rất nhanh trở lại, thấy bốn phía không có ai, Sơ Tranh đã đứng ở cửa vào lều, Quý Lâm đi qua, hai người cùng nhau tiến vào lều.
Bên trong lều, trên mặt đất có một chút ánh sáng nhạt, có thể thấy rõ tình huống bên trong.
Giống như Sơ Tranh nói, đồng lúa mạch đủ mọi màu sắc, ở vào tình thế như vậy, tự dưng lộ ra vẻ hơi âm trầm.
Tận cùng bên trong nhất có cánh cửa, Sơ Tranh đi qua kéo thử, không kéo được.
"Tiểu mặt đơ, cô nhìn cái này đi." Quý Lâm gọi Sơ Tranh trở về, chỉ xuống mặt đất.
Trên mặt đất có rất nhiều ống mềm to tầm bằng hai ngón tay uốn lượn, ống mềm kết nối với ruộng lúa mạch cỡ nhỏ bên trong lều, tia sáng quá yếu, không thấy bên trong ống mềm là gì.
Sơ Tranh giơ tay liền túm.
Quý Lâm: "!!!"
Ống mềm rất dễ dàng bị túm đi, nhưng trên ống mềm lại phân ra vô số ống nhỏ như ống truyền dịch, xâm nhập vào phía dưới "ruộng lúa mạch".
Bị Sơ Tranh kéo một cái như thế, ống mềm cách gần đó bị lôi ra ngoài toàn bộ.
Sơ Tranh ngửi thấy mùi máu tanh.
Quý Lâm cũng ngửi thấy, đây là máu?
Người canh gác bên ngoài dường như đã trở về, tiếng bước chân đến gần.
"Kỳ quái, người đâu?"
"Tìm xem."
"Đừng xảy ra chuyện gì nha, các cậu vào bên trong tìm xem."
Tiếng bước chân tới gần lều.
Quý Lâm im ắng nhìn Sơ Tranh: Cô đã làm gì?
Sơ Tranh túm hắn đi về phía cánh cửa kia, trước khi người bên ngoài tiến vào, mở cửa, lách mình tiến vào bên trong.
"Mới vừa rồi có phải có âm thanh không?"
"Anh nghe lầm à?"
"Nơi này không có gì cả... Đi, ra ngoài đi."
Âm thanh phía sau cánh cửa dần dần biến mất, Sơ Tranh bất động thanh sắc thu hồi ngân tuyến mở cửa lại.
Lúc này bọn họ đang đứng trên một hành lang.
Nhìn từ trên hành lang qua, có mấy cánh cửa, cửa phòng đóng chặt, Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh một vòng, không phát hiện có camera giám sát, dẫn Quý Lâm đi vào bên trong.
Lúc
này là hơn nửa đêm, người bên trong này dường như cũng đã nghỉ ngơi.
"Nơi này có cầu thang." Quý Lâm chỉ vào bên cạnh.
Sơ Tranh để Quý Lâm đi phía sau.
Quý Lâm cảm giác mình thân là đàn ông, tôn nghiêm nhận khiêu khích nghiêm trọng: "Tiểu mặt đơ, tôi là đàn ông, cô là một cô gái, đi phía trước như thế làm gì?"
Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái: "Tôi không muốn tốn thời gian cứu anh."
Quý Lâm vừa muốn phản bác, Sơ Tranh đột nhiên giơ tay đè miệng hắn lại, kéo người vào trong góc bên cạnh.
Quý Lâm hơi trừng lớn mắt, thân thể bị Sơ Tranh ấn ở bên trong, khí trời nóng bức ngột ngạt, khiến cho trên thân hơi nóng lên.
Cũng may Quý Lâm rất nhanh liền không có tinh lực chú ý tới chuyện này nữa, hắn nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân.
Nghe âm thanh chắc là ba người, đi từ trên lầu xuống.
"Cậu đi kiểm tra vật thí nghiệm một chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Có người đáp một tiếng, tăng thêm tốc độ chạy xuống lầu, đi về nơi bọn họ vừa tiến vào, vật thí nghiệm chính là số lúa mạch kia.
"Bây giờ vẫn quá yếu..."
"Phân bón không đủ, cho người chuẩn bị nhiều hơn một chút đi."
"Đâu có dễ kiếm như thế."
"Không dễ kiếm cũng phải kiếm, sắp thành công rồi, đây chính là chuyện tạo phúc cho toàn nhân loại!"
"Tôi biết, nhưng mà..."
Hai người xuống lầu, đi ngược với phương hướng lúa mạch, mở một cánh cửa ra tiến vào.
Bốn phía khôi phục yên tĩnh.
"Ưm..."
Quý Lâm còn bị Sơ Tranh che miệng, chỉ có thể "ưm" một tiếng, ra hiệu Sơ Tranh buông mình ra.
Sơ Tranh buông tay ra, nhưng không lui lại.
"Tiểu mặt đơ, cô còn muốn bảo trì tư thế như vậy với tôi bao lâu nữa?" Quý Lâm mang theo chút ý cười xấu xa: "Đây là ôm ấp yêu thương tôi sao?"
Sơ Tranh đột nhiên giơ tay ôm hắn.
Quý Lâm đột nhiên bị ôm, vừa rồi bọn họ còn có một chút khoảng cách, bây giờ là một chút khoảng cách cũng không có.
Bên tai Quý Lâm đầu tiên là hoàn toàn yên tĩnh, sau đó lại nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn không theo khống chế của mình, có thứ gì đó ở dưới đáy lòng hắn phá đất mà lên.
Sơ Tranh rất nhanh buông hắn ra, dùng tay vỗ vỗ lên ngực hắn: "Đây mới là ôm ấp yêu thương."
Tranh gia online dạy bạn học thành ngữ. jpg
Sơ Tranh nghiêng đầu xuống: "Nhịp tim của anh hơi nhanh, bị dọa sợ?"
Nhịp tim đập loạn cào cào của Quý Lâm trong nháy mắt bình tĩnh lại, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đúng vậy, tôi sợ muốn chết."
"Không sao, tôi ở đây." Sơ Tranh vỗ vỗ ngực hắn, phi thường tự tin hứa hẹn: "Tôi sẽ bảo vệ anh."
Quý Lâm: "..."
Quý Lâm cố gắng coi nhẹ thân thể cũng coi như gần sát nhau của hai người, chuyển lực chú ý tới trên chính sự: "Bọn họ nói phân bón là cái gì?"
Sơ Tranh đoán mò: "Máu?"
Máu... Vừa rồi bọn họ trông thấy máu ở ruộng lúa mạch kia.
Phía sau lưng Quý Lâm không khỏi dâng lên một cơn ớn lạnh.
Rốt cuộc nơi này đang làm gì?
Quý Lâm nhìn lên lầu, lại nhìn cánh cửa vừa rồi hai người kia biến mất, đưa ra đề nghị: "Chúng ta tách ra điều tra, cô lên trên, tôi đi xem hai người kia một chút."
Quý Lâm nói xong, trực tiếp tách ra rời đi, đi qua phía cánh cửa kia.