Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh vốn muốn đến concert, nhưng nửa đường nhận được một cuộc gọi video.
Đối diện là em trai nguyên chủ, bị người trói trên một cái ghế, che mắt, chặn miệng, bọn bắt cóc uy hiếp cô, không nhanh chóng đưa tiền chuộc tới, thì sẽ lấy mạng cậu ta.
Khi cô tới đến giờ chưa từng gặp người nhà nguyên chủ, nhưng quan hệ của nguyên chủ với trong nhà không tính là kém, trước đó nguyên chủ sắp không vượt qua nổi, cũng là trong nhà tiếp tế cô ấy.
Thời gian nào không bắt cóc, hết lần này tới lần khác lại chọn thời điểm này.
Sơ Tranh thương lượng với đối phương: "Có thể chờ không, tôi đi xem buổi concert trước đã."
Tên bắt cóc đeo mặt nạ, nghe thấy lời này, nhét cả gương mặt nạ tới trước ống kính: "Mẹ nó, em trai mày đã sắp mất mạng, mày còn có tâm tình đi xem concert?"
Giọng nói đã qua máy biến âm, nghe không ra nam nữ.
Sơ Tranh không lo lắng chút nào, khí định thần nhàn mà nói: "Không phải các người đòi tiền à?"
"Mau đưa tiền tới, không được phép báo cảnh sát! Nếu không tao sẽ giết con tin!"
Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Tôi xem buổi concert sẽ không trì hoãn quá lâu, tôi có tiền, các người hầu hạ nó cho tốt, tôi cho thêm mấy triệu cũng không thành vấn đề." Cái kịch bản này sao có chút quen quen nhỉ?
Tên bắt cóc: "..."
Mẹ nó người này bị điên rồi!!
"Mày bớt giở trò gian trá đi cho tao!" Giọng nói của tên bắt cóc cất cao hơn không ít, giọng biến âm truyền tới, có chút chói tai: "Bây giờ mày lập tức đưa tiền tới cho tao!"
Tên bắt cóc ấn lấy người bị trói trên ghế, từ bên ngoài video, mò qua một con dao, trực tiếp cắt một đường trên cánh tay người kia.
Người bị trói bị đau, hoảng sợ giằng co.
Tên bắt cóc nhe răng cười: "Thấy không, tao không đùa với mày!"
Sơ Tranh: "..."
Đi!
Ngươi chờ ta!
Ta lập tức đi làm người tốt!
-
Sơ Tranh đến ngân hàng lấy tiền, dựa theo chỉ thị của tên bắt cóc, đến hiện trường giao tiền.
Cô vừa tới, tên bắt cóc lại gọi điện thoại tới, bảo cô đổi sang một nơi khác.
Sơ Tranh mặt trầm như nước đổi sang chỗ khác.
Sau khi liên tiếp đổi ba nơi, đã đến vùng ngoại thành thưa thớt người, Sơ Tranh bị chỉ huy tiến vào một nhà máy hóa chất đã ngừng sản xuất.
Sơ Tranh xuống xe, quét mắt nhìn quanh một vòng, nhà máy hóa chất bị bỏ hoang không nhìn thấy người.
Cô dựa theo chỉ thị đi đến vị trí trung tâm của nhà máy hóa chất, buông tiền xuống.
Dường như đối phương xác định được chỉ có một mình cô, từ chỗ tối đi tới, không chỉ có một người, đều đeo mặt nạ, trong tay mang theo ống thép.
Người bên trong này rõ ràng không có tên bắt cóc gọi điện thoại cho cô kia.
Tên bắt cóc kia đợi trong nhà máy hóa chất, từ giám sát nhìn xem bên ngoài, trông thấy Sơ Tranh đi theo người của gã vào, tên bắt cóc khép máy tính lại.
Tên bắt cóc giơ tay vỗ vỗ người bên cạnh: "Tiểu tử, chị gái mày tới cứu mày."
"Ô ô ô..."
"Đừng nóng vội, chị gái mày rất nhanh sẽ tới."
"Ô ô ô!!"
Tên bắt cóc không để ý tới người giãy dụa, gã đứng dậy đi ra phía bên ngoài hai bước.
Nhưng mà năm phút trôi qua, không ai tiến vào...
Tên bắt cóc gọi điện thoại cho người của mình, kết quả không ai nhận.
Tên bắt cóc nhíu mày, vì cẩn thận, gã không ra ngoài, lần nữa mở máy tính, phạm vi giám sát bao trùm, không thấy một bóng người.
Không đúng.
Nhất định không đúng.
Lại qua năm phút, vẫn không có ai.
Đáy lòng tên bắt cóc có chút bất an.
Ầm ——
Cửa vang lên một tiếng ầm rồi ngã xuống đất, ném ra một đống bụi bẩn.
Ở cửa có một cô gái đứng, hai tay cô đút trong túi, giẫm lên một tia ánh sáng, chậm rãi đi tới, tựa như đại lão xã hội đen từ trên TV ra, toàn thân đều lộ ra khí thế hung ác không dễ chọc.
Tên bắt cóc sửng sốt hai giây, sau đó nắm lấy dao, vòng qua đằng sau con tin, dao đặt trên cổ con tin.
"Dừng lại!"
Hô hấp của tên bắt cóc có chút gấp rút, các anh em của gã đâu?
Vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại, mặt không cảm xúc nhìn tên bắt cóc.
Tên bắt cóc nổi giận gầm lên một tiếng: "Người của tao đâu? Mày làm gì bọn họ rồi?"
Mẹ!
Không phải nói người này rất dễ đối phó sao? Đây mẹ nó mà là rất dễ đối phó à?
Sơ Tranh lười nói nhảm, ngón tay hơi nâng lên, quấn trong không khí một vòng, ngân tuyến thoát ra ngoài, cuốn lấy mắt cá chân tên bắt cóc và con dao kia.
Tên bắt cóc chỉ cảm thấy mắt cá chân mát lạnh, sau đó dao trên tay bị một cỗ lực
lượng lôi ra ngoài, rời khỏi tay gã.
Con ngươi tên bắt cóc trừng lớn, phía sau lưng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tiếp đó cả người gã ngã xuống đất, bịch một tiếng, ném ra tiếng vang ầm ầm.
Không động được...
Toàn thân đều không động được, giống như bị thứ gì quấn lấy.
Nhưng cô gái bên kia chỉ nâng tay lên, không hề làm gì khác.
Đây là người sao?
Không phải là người, đây không thể là người, người sao có thể có sức mạnh như vậy.
Đối với lực lượng không biết, con người luôn có thể suy nghĩ lung tung an bài chụp mũ.
Tên bắt cóc trong nháy mắt bị dọa đến run rẩy.
Tia sáng trước mặt đột nhiên tối sầm lại, cô gái ngồi xổm trước mặt gã.
Tên bắt cóc hoảng sợ nhìn Sơ Tranh, trong miệng thì thào: "Mày là ai... Rốt cuộc mày là thứ gì!!"
Sơ Tranh: "??"
Sao lại bắt đầu mắng ta rồi?
Sao ta lại lớn lên giống thứ gì rồi?
Sơ Tranh quyết định đánh một trận trước, sao nhất định phải chọn ngày hôm nay!
Tên bắt cóc bị đánh cho thảm, còn không động được, chỉ có thể ồn ào la hét, đến đằng sau Sơ Tranh đều nghe không rõ gã la hét yêu ma quỷ quái gì.
Sơ Tranh xả giận xong, sửa sang lại quần áo: "Ai sai mày bắt cóc nó?"
Tên bắt cóc há to miệng thở, ánh mắt tan rã, có lẽ là đau đến chết lặng.
"Hỏi mày đó."
Sơ Tranh lại đạp một cước.
"A..."
Tên bắt cóc kêu một tiếng.
Ánh mắt gã đối đầu với Sơ Tranh, cả người co rúm lại, trên cánh tay nổi lên một mảng da gà, gian nan nuốt một ngụm nước bọt: "Hắn... Hắn nợ tiền."
Mạnh Thiệu Nguyên —— chính là em trai nguyên chủ, đoạn thời gian trước cậu ta say mê đánh bạc, thời gian một tháng ngắn ngủi, liền thua thấy đáy.
Sau đó vay nặng lãi của đám người này.
Bắt cóc Mạnh Thiệu Nguyên chính là vì đòi tiền, thủ đoạn như vậy bọn họ thường dùng.
"Nếu là nợ tiền, tao đã đồng ý cho chúng mày, tại sao lại muốn gạt tao đến chỗ này? Cho rằng tao dễ lừa gạt à!"
"..."
"Tao cho mày cơ hội mày không nói, lát nữa sẽ trễ."
Tên bắt cóc trơ mắt nhìn Sơ Tranh nhặt con dao kia lên, con ngươi gã hơi co rụt lại, sợ hãi vô biên vô tận tuôn qua.
Trước mặt gã giống như không phải một cô gái dung mạo đẹp, mà là ác quỷ đứng đầu địa ngục.
Tên bắt cóc lần nữa bị sự bổ não của mình dọa đến mất hết huyết sắc.
"Tôi nói... Tôi nói..."
-
Có người cho bọn họ tiền, để bọn họ nghĩ cách bắt cô lại.
Về phần chuyện sau đó, tên bắt cóc cũng không rõ ràng.
Gã chỉ cần trói được người, rồi giao người ra là được.
"Ai?"
"Tôi không biết..." Tên bắt cóc lắc đầu, chỉ thiếu vừa khóc vừa hô: "Tôi thật sự không biết, hắn đeo khẩu trang và kính râm..."
Sơ Tranh cân nhắc lại người mình từng đắc tội, lật ra ảnh chụp của Hoa Hòe cho tên bắt cóc nhìn.
"Đúng, là hắn, chính là hắn."
Thân hình Hoa Hòe cao gầy, lại là nghệ sẽ, thân khí chất kia rất xuất chúng, cho dù là đeo kính đen và khẩu trang, tên bắt cóc vẫn có thể nhìn một chút liền nhận ra.
Ánh mắt Sơ Tranh có chút nguy hiểm: "Một mình hắn?"
Tên bắt cóc gật đầu: "Một mình, một mình... Tôi đã nói hết rồi, cô có thể tha cho tôi không."