Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Có cảm giác gì?"
Tuyên Ảnh cố chấp hỏi kỹ về tay Sơ Tranh.
"Nóng." Sơ Tranh thở ra một hơi: "Ngươi dán vào ta như vậy thật thoải mái."
Không biết Tuyên Ảnh nghĩ đến cái gì, trên mặt đột nhiên hơi đỏ lên, hắn theo bản năng muốn tránh, kết quả nhớ tới bây giờ Sơ Tranh không nhìn thấy.
Không khỏi thở phào, may mắn cô không nhìn thấy.
Tuyên Ảnh nhếch môi, giọng điệu nghiêm túc: "Sơ Tranh cô nương, ngươi là một cô nương, đừng nói loại lời này."
Sơ Tranh hỏi rất nghiêm túc: "Loại lời nào?"
Tuyên Ảnh ẩn ẩn cắn răng: "Loại lời vừa rồi."
"Nói với ngươi cũng không được?" Nữ hài tử hơi nghiêng đầu xuống, ngân mang chiếu sáng gương mặt cô đến lóa mắt, tiếng nói của cô thanh thanh đạm đạm, nhưng có thể làm huyết dịch của hắn sôi trào, trái tim trống rỗng dường như cũng có hơi nóng.
"..."
Nàng là muốn ta chết à.
Tuyên Ảnh cố gắng tập trung lực chú ý lên cổ tay cô: "Còn có triệu chứng nào?"
Sơ Tranh lắc đầu, trừ cảm giác thiêu đốt, thì không có những cảm giác khác.
"Những đường chỉ này lan đến chỗ nào?"
Sơ Tranh giơ tay điểm lên vị trí bả vai một cái, đã vài ngày cô chưa xem, nhưng dựa theo trình độ thiêu đốt trên bờ vai, thì hẳn là lan đến khoảng chỗ này.
"Ngươi muốn nhìn sao?"
"..."
Tuyên Ảnh xém chút bị sặc nước bọt.
"Không, không cần."
Rõ ràng cô dùng giọng điệu rất bình thản, nhưng Tuyên Ảnh lại cảm thấy nhiệt độ của toàn bộ không gian đều cao lên, thân thể lạnh buốt của hắn, cũng cảm giác được nhiệt độ kia.
Sao cô có thể...
Sao có thể nói ra lời như vậy.
Tuyên Ảnh muốn trốn chạy, nhưng nơi này chỉ lớn chừng ấy, căn bản không có chỗ để trốn.
Mùi hương trên người cô áp bách lấy hắn, khiến cho hắn thở cũng có chút khó khăn.
Tuyên Ảnh mặc niệm tĩnh tâm chú dưới đáy lòng, cố gắng tập trung lực chú ý lên trên cổ tay cô.
Hắn chuyên chú nhìn chằm chằm dấu ngón tay kia, không nghĩ những thứ khác.
Người xương khô...
Dấu ngón tay...
Màu đen...
Đường chỉ...
Cảm giác thiêu đốt...
Tuyên Ảnh lặp đi lặp lại nhớ kỹ dưới đáy lòng, giống như thật sự xua tan những suy nghĩ loạn thất bát tao kia, trong đầu hỗn loạn, dần dần trở về vị trí cũ.
Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu, Tuyên Ảnh bắt lấy phần đuôi, thốt ra: "Là nguyền rủa."
"Ồ." Sơ Tranh phản ứng bình bình: "Nguyền rủa gì, có thể giải không?"
Ngân mang lưu chuyển, đáy mắt Tuyên Ảnh nhiễm lên mấy phần cổ quái.
Phản ứng của cô sao mà lãnh đạm như vậy? Thật sự không sợ sao?
"Ngươi không sợ?"
"Có ngươi ở đây." Sơ Tranh thuận miệng nói: "Không sợ."
Tuyên Ảnh: "..."
Suy nghĩ vừa trở về vị trị cũ của Tuyên Ảnh lần nữa bị xáo trộn, hỗn loạn tán ra trong đầu, tay cầm cổ tay Sơ Tranh, dường như có một cảm giác nóng hổi ấm áp lưu chuyển từ đầu ngón tay hắn vào trong thân thể, nóng đến mức cả người hắn cũng bắt đầu có nhiệt độ.
Tuyên Ảnh chấn kinh, buông cổ tay Sơ Tranh ra.
Hắn hơi lui về phía sau một chút: "Đây là một loại xương độc, phải tìm được người xương khô tập kích ngươi, ngươi còn nhớ rõ ở đâu không?"
Sơ Tranh: "..." Bị ta chặt thành mảnh vụn, muốn nhặt cũng nhặt chẳng nổi nữa.
Một nơi không có bất cứ thứ gì mang tính tiêu chí kia, cho dù cô lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng tìm ra được!
"Không nhớ rõ." Sơ Tranh cứng rắn nói.
"Không tìm thấy thi cốt, thì không có cách nào giải độc, ngươi cẩn thận nghĩ lại một chút, ở đâu?"
"Không giải được ta sẽ chết sao?"
"... Thế thì cũng sẽ không."
Tuyên Ảnh nói loại xương độc này là dùng để đối phó với người có pháp lực, phàm nhân trúng độc sẽ không chết, nhưng toàn thân nóng rực, sẽ rất khó chịu.
Xương độc cũng chia thành nhiều loại, có hàn ý lạnh thấu xương, có đốt cháy bừng bừng như lửa, có như lăng trì...
Cái này của Sơ Tranh rõ ràng chính là đốt cháy bừng bừng như lửa, chờ những đường chỉ màu đỏ kia lan tràn đến toàn thân, đến lúc đó cả người cô đều sẽ có cảm giác thiêu đốt.
"Vậy thì không sao." Sơ Tranh buông tay áo xuống: "Dù sao cũng sẽ không chết."
"Đừng hồ nháo, ngươi gặp phải ở đâu, chúng ta trở về tìm, chỉ cần tìm được, ta có thể giải độc cho ngươi."
Trong đầu Tuyên Ảnh đã có biện pháp giải độc.
"Tìm không thấy." Lông mi Sơ Tranh buông xuống.
"Vì sao?"
Sơ Tranh trầm mặc một hồi, vẫn nói chi tiết: "Bị ta chém thành mảnh vụn."
Tuyên Ảnh: "??"
Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy nghiêm túc, rõ ràng không phải là đang nói đùa.
Giải pháp giải xương độc chỉ có một, không có xương khô kia, còn giải thế nào nữa?
Sao cô lại...
Tuyên Ảnh ngẫm lại lại cảm thấy không thể trách cô, bị thứ này
tập kích, cô phản kích là đúng rồi... Nhưng chém thành mảnh vụn là kiểu thao tác gì!
Tuyên Ảnh trong lúc nhất thời có chút không biết nên làm sao bây giờ, lông mày càng nhíu càng sâu.
"Không có gì đáng ngại." Sơ Tranh rất không thèm để ý: "Chúng ta đi lên trước đi."
-
Sơ Tranh cùng Tuyên Ảnh trở về mặt đất, dãy núi vừa bị tuyết lở, một mảnh trắng xóa, tuyết lớn rào rào tung bay xuống dưới.
Sơ Tranh không nhìn thấy, Tuyên Ảnh chỉ có thể dắt cô đi.
Sơ Tranh còn ước gì được cọ chút ý lạnh trên người hắn, cân bằng cảm giác nóng rực trên cánh tay.
Vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc gió tuyết nhỏ lại...
Núi tuyết dần dần biến mất.
Tuyên Ảnh nhìn qua cảnh sắc phía trước, thì thầm một tiếng: "Tru Tiên Đài..."
Sơ Tranh nhìn không thấy, đành phải hỏi: "Cái gì?"
...
Xuyên qua núi tuyết, thứ bọn họ trông thấy chính là Tru Tiên Đài.
Trên nhân giới là Tiên giới, phía trên Tiên giới mới là Thần giới.
Tru Tiên Đài ở Tiên giới, giống như Chư Thần ấn, độc nhất vô nhị, sao lại ở chỗ này...
Bên bờ núi tuyết là Cửu Trọng Thiên, bên trong có Chư Thần ấn.
Mà nơi này, có Tru Tiên Đài...
Tru Tiên Đài nhìn qua đã bị vứt bỏ, ở giữa vỡ ra một cái khe, mặt đất vốn nên hoàn toàn trắng muốt, giờ cháy đen một mảnh, giống như bị ngọn lửa đốt qua, làm gì còn khí thế hào hùng như Tru Tiên đài từng có, chỉ còn lại tiêu điều rách nát.
Ong ——
Cung điện trong thân thể Sơ Tranh lần nữa xông tới, nó dừng ở trên Tru Tiên Đài, chuyển động cực nhanh.
Tru Tiên Đài đã bị vứt bỏ dâng lên ánh sáng yếu ớt.
"Nó bảo chúng ta đi vào." Sơ Tranh đột nhiên nghe hiểu ý tứ của cung điện.
Tuyên Ảnh nhíu mày: "Tru Tiên Đài là dùng để tru tiên..."
Cho dù bây giờ nó nhìn như không có lực sát thương gì, nhưng mà ai biết nó còn có lực lượng sót lại hay không.
"Ta không phải tiên." Sơ Tranh tránh khỏi hắn, nghe âm thanh do cung điện xoay tròn phát ra đi qua: "Ngươi chờ ta ở bên ngoài, ta vào xem."
Cô luôn cảm thấy cung điện nhỏ nát kia không đến mức hố cô vào chỗ chết.
Nếu là đặt ở bình thường, Tuyên Ảnh sẽ đáp ứng, nhưng lúc này hắn không có cách nào đáp ứng.
Cho nên khi Sơ Tranh bước vào Tru Tiên Đài, Tuyên Ảnh bước xa một bước qua, nắm chặt cổ tay Sơ Tranh, thấp giọng nói: "Ngươi có thể đừng vọng động như vậy được không?"
"..."
Ngươi không nguyện ý vào xem, chính ta vào xem ngươi cũng có ý kiến?
Thẻ người tốt sao mà khó hầu hạ vậy chứ!
Nếu ngươi không phải là thẻ người tốt của ta...
Sơ Tranh niệm vài câu thẻ người tốt không thể đánh, phải sủng rồi mới tỉnh táo lại.
Bọn họ đứng trên Tru Tiên Đài, cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, ngược lại là cảnh sắc xung quanh bắt đầu biến hóa.
Sơ Tranh đứng một lúc không nghe thấy động tĩnh, cũng không có những nguy hiểm khác, cô trực tiếp kéo vải trên mắt xuống.
Ánh sáng đâm vào mắt cô chua xót, Sơ Tranh cúi đầu tránh đi những ánh sáng kia.
Có lẽ mắt đã gần như khỏi hẳn, Sơ Tranh rất nhanh liền thấy rõ đường vân trên đất.
Bên ngoài Tru Tiên Đài tinh xảo như họa, tường vân thụy hạc, kiến trúc tinh tế xen vào nhau, như ẩn như hiện trong mây mù phía xa.