Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Chàng lắm lời với hắn như thế làm gì."
Sơ Tranh đơn giản thô bạo hơn nhiều, bảo Tuyên Ảnh mở kết giới ra, cô khua khua mấy cái trói Hà Thần về nguyên hình.
Tuyên Ảnh: "..."
Hà Thần: "..."
Hà Thần kịp phản ứng trước, rống lên với Sơ Tranh.
"Ta là Thần, tội giết Thần người gánh chịu nổi không?"
Sơ Tranh đặt Hà Thần trên thớt, đúng lý hợp tình nói: "Ngươi nên rõ ràng, bây giờ pháp tắc thiên địa chính là muốn ngươi chết, ta đây là thay trời hành đạo, pháp tắc thiên địa nói không chừng còn phải cảm ơn ta."
Hà Thần: "..."
Đúng vậy.
Bây giờ không phải là thời đại chư thần thịnh hành nữa.
Bây giờ Thần phải trốn trốn tránh tránh, giống như chó nhà có tang.
Sơ Tranh dùng cách đè cá đè Hà Thần lại, rút từ bên cạnh ra một con dao phay, "ầm" một tiếng chém vào râu ria của Hà Thần.
Râu ria của Hà Thần cũng không đứt.
Hà Thần cười to: "Ha ha ha, ta là Thần, đồ vật bình thường không gây thương tổn cho ta được!!"
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái, cổ tay khẽ đảo, ngân mang hội tụ thành một con dao phay màu bạc mới tinh trong tay cô.
Vung lên, hạ xuống.
Cạch.
Râu ria theo tiếng mà đứt.
Tiếng cười to của Hà Thần bỗng nhiên biến mất.
Đại lão bày râu ria ra trước mặt gã: "Nhìn, đứt rồi đây."
Tuyên Ảnh: "..."
Hắn thở ra một hơi.
Tiểu nha đầu này cũng quá hung tàn.
Sơ Tranh chém đứt râu ria Hà Thần, lại rút dao phay ra, vỗ vỗ đầu gã: "Ngươi đã làm gì những cô nương kia?"
Hà Thần chỉ cảm thấy khuất nhục.
Vừa rồi Tuyên Ảnh tra hỏi gã còn có tôn nghiêm, bây giờ là một chút tôn nghiêm cũng không có.
Nhân loại đáng chết này!
Đuôi Hà Thần vung bộp bộp trên thớt, nhưng kết quả cũng giống như khi ở Ngu phủ, làm cách nào cũng không thoát ra được.
"Đừng phí sức." Sơ Tranh nói: "Không bằng ngươi nghiêm túc trả lời vấn đề của ta đi."
Chỉ nhốt một con cá chạch như ngươi mà cũng nhốt không nổi thì không khỏi quá vô dụng rồi.
Hà Thần không vùng vẫy nữa, nhưng gã cũng không nói chuyện.
Dao phay của Sơ Tranh lần nữa rơi xuống, râu ria lại đứt thêm một cây.
Nói thế nào cũng là mọc ở trên người, Hà Thần bị cắt mất râu ria, cả thân thể đều hơi run rẩy.
Sơ Tranh chuyển dao phay đến trên cái đuôi.
"Ngươi làm gì, ngươi làm gì! Ta là Thần, ngươi dám bất kính với ta!"
Sơ Tranh mới lười nói nhảm, dao phay ngân mang lấp lóe, chém xuống phía đuôi Hà Thần.
Cô thật sự sẽ chặt xuống.
Con dao kia cũng rất cổ quái...
Đáy lòng Hà Thần hốt hoảng: "Dừng tay... Ta nói! Ta nói!"
Dao phay dừng lại trên đuôi Hà Thần, tay Sơ Tranh hơi lệch ra, rơi ở bên cạnh.
"Nói."
"..."
-
Không khác suy đoán của Lang Sa là mấy, những con cá chạch kia chính là Hà Thần bỏ vào trong cơ thể những cô nương kia.
Bọn họ tựa như mẫu thể, dùng để thai nghén những con cá chạch kia.
Hoàn cảnh bây giờ rất không thân thiện với những chủng tộc không phải người, căn bản không có nơi khác để hấp thụ lực lượng.
Lúc đầu Hà Thần có Thông Thiên Thần Điện che chở, cho nên cũng không lo lắng, một năm một người là đủ rồi.
Sau khi mất đi Thông Thiên Thần Điện, gã liền phát hiện lực lượng của mình xói mòn cực nhanh.
Đến Hàn Giang Thành, đầu tiên là để tránh né pháp tắc thiên địa, tìm kiếm Thông Thiên Thần điện, thứ hai chính là vì lực lượng.
Sơ Tranh nghi hoặc: "Ngươi muốn nhiều con như vậy làm gì? Ngươi nuôi nổi không?"
"Ngươi cho rằng ta thả bọn họ về lại là vì cái gì?" Trong mắt Hà Thần lại bắt đầu xuất hiện ánh sáng điên cuồng kia: "Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản ta? Pháp tắc thiên địa có thể làm gì ta? Ha ha ha ha..."
Rầm rầm rầm ——
Cửa lớn của tiệm thuốc bị người vỗ ầm lên.
Ánh mắt Hà Thần sáng lên, kích động nói: "Tới, tới, các con của ta tới."
Các... Con?
Nữ tử Hà Thần mang về có mười mấy người, đêm qua Sơ Tranh giải quyết mười người, bây giờ còn có một làn sóng lớn...
Đoàn đội phụ nữ mang thai cũng thật đáng sợ!
"Sơ Tranh cô nương, Sơ Tranh cô nương..." Người gõ cửa là Lang Sa: "Cô mau ra đây mà xem!"
"Ha ha ha, ta khuyên các ngươi nên thả ta đi..."
"Ầm" một tiếng, hai mắt Hà Thần lật một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
-
Lúc này ở bên ngoài tiệm thuốc, vô số dân chúng từ bốn phương tám hướng tụ hội tới, chắn nơi này đến sít sao.
Sơ Tranh mở cửa, liền nhìn thấy đám bách tính này.
Sắc mặt Lang Sa tái xanh, chạy mấy bước vọt vào trong cửa: "Sơ Tranh cô nương, hình như bọn họ biết Hà Thần ở đây."
Dân chúng tới gần tiệm thuốc, miệng thông thạo hùng hồn hô khẩu hiệu: "Giao Hà Thần đại nhân ra đây!!"
"Giao Hà Thần đại nhân ra đây!"
"Giao Hà Thần đại nhân ra đây!!"
Càng ngày càng nhiều bách tính gia nhập,
xa xa nhìn lại, cả con đường đều lít nha lít nhít đầu người.
Trong miệng đều hô hào giao Hà Thần đại nhân ra.
Sơ Tranh định ra ngoài, Lang Sa ngăn cô lại.
"Sơ Tranh cô nương, cô đừng đi ra, ta thấy bọn họ có chút cổ quái..."
Những người dân này giống như bị khống chế, ánh mắt đờ đẫn, hành động nhìn qua cũng có chút cứng ngắc.
Đây nếu là yêu, y đã trực tiếp xông lên.
Nhưng đây đều là người bình thường, không có biết rõ chuyện gì xảy ra, Lang Sa không dám động thủ.
Sơ Tranh không để ý tới Lang Sa, trực tiếp vén rèm lên ra ngoài, Lang Sa khẽ cắn môi, chỉ có thể đi theo ra.
Bách tính đã đến dưới bậc thang bên ngoài cửa tiệm.
Sơ Tranh lấy cá chạch đã ngất đi tới để xuống trước mặt bọn họ, bách tính phía trước dồn dập dừng lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm cá chạch.
"Ai còn dám tiến lên một bước, ta sẽ giết chết hắn." Sơ Tranh dùng dao khua khua trên người cá chạch: "Lui về phía sau."
Dân chúng bất động.
Sơ Tranh phân phó Lang Sa: "Đi lấy cái bàn lớn ra đây."
Sơ Tranh vừa dứt lời, Tuyên Ảnh đã đặt một cái bàn ở trước mặt cô, Sơ Tranh liếc hắn một cái, người sau chắp tay áo đứng ở một bên, hơi ghé mắt, nhàn nhạt cười một tiếng.
Tỉnh táo.
Làm việc đấy!
Thẻ người tốt không có việc gì cười loạn cái gì!
Sơ Tranh hít sâu mấy lần, mặt lạnh ném cá chạch lên trên mặt bàn, dùng dao làm nó tỉnh lại.
Hà Thần đầu tiên là mê man nhìn xung quanh, phát hiện dân chúng đứng trên đường phố, lập tức điên cuồng vui mừng: "Thấy không, nếu ngươi không thả ta ra, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ san bằng nơi này của ngươi!"
"Chỉ sợ ngươi còn chưa biết rõ tình huống bây giờ." Giọng nói Sơ Tranh lạnh buốt: "Bây giờ ngươi đang ở trong tay ta, ta muốn làm gì ngươi, ai có thể ngăn cản?"
Hà Thần: "..."
Hà Thần đại khái là nhớ tới con dao trong tay Sơ Tranh, đáy mắt hiện lên một tia e ngại.
"Bảo bọn họ lui lại một chút."
"..."
Dân chúng đột nhiên động, nhưng không phải lui, mà là đi về phía trước.
Hiển nhiên Hà Thần rất có tinh thần mạo hiểm, được ăn cả ngã về không muốn đánh cược một lần.
Dưới tay Sơ Tranh dùng sức, Hà Thần cảm nhận được dao xẹt qua da gã, sáng đến mức có thể soi ra được bộ dáng lúc này của gã phản chiếu trên bề mặt dao.
Chật vật không chịu nổi.
Cô thật sự dám...
Cô thật sự sẽ động thủ...
Cô cũng có bản lĩnh kia...
Thần ấn của gã là trộm được, sẽ không hộ chủ...
"Ngươi không sợ những người dân này đều chết hết sao?!" Hà Thần uy hiếp Sơ Tranh.
"Liên quan gì đến ta." Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
"Ngươi là nhân loại, bọn họ đều là đồng bào của ngươi, ngươi muốn nhìn bọn họ chết sao?" Hà Thần cắn răng.
"Bọn họ cũng không coi ta là đồng loại."
Hà Thần dùng bách tính uy hiếp Sơ Tranh, hoàn toàn chính là một nước cờ dở.
Hà Thần không dám đùa với mạng của mình, hé miệng phát ra một âm thanh rất nhỏ.
Dân chúng bỗng dưng ngừng chân.
Hà Thần bảo bọn họ lui lại.
Không được, không thể tiếp tục như thế, phải tranh thủ thời gian nghĩ cách...
Nghĩ cách, nghĩ cách, làm sao bây giờ, gã phải làm sao mới có thể chạy thoát bây giờ.