Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một canh giờ sau.
Sơ Tranh và Lang Sa ngồi đối mặt nhau, Tuyên Ảnh đứng ở một bên lật một quyển sách thuốc.
Hà Thần bị bọn họ ném trong một cái chậu, Tuyên Ảnh bày kết giới ở phía trên, Hà Thần chạy không thoát.
Lang Sa đang nói suy nghĩ của y.
"Bách tính đều còn sống, chỉ cần giết chết cá chạch trong thân thể, có lẽ sẽ có thể cứu được bọn họ."
Hà Thần muốn chết không sống ghé vào trong chậu, nghe thấy lời này hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu cổ quái lên tiếng.
"Giết chết các con của ta, bọn họ cũng không sống nổi."
Lang Sa: "..."
Sơ Tranh: "..."
Tuyên Ảnh buông sách y thuật xuống: "Có một cách có thể thử một chút."
Lang Sa kiêng kị Tuyên Ảnh, cảnh giác hỏi: "Cách... gì?"
"Hương."
"Hương?"
Hương gì?
Lang Sa lơ ngơ, Sơ Tranh lại nghe hiểu một chút.
Trước đó Tuyên Ảnh từng chế hương dẫn yêu.
Nhưng hương lần này cần, cùng hương dùng dẫn yêu chắc chắn không giống.
Tuyên Ảnh lấy ra một đơn thuốc, Sơ Tranh mở ra nhìn: "Cái này?"
Đây không phải là đơn thuốc hắn cho cô xem vào lần đầu gặp mặt sao?
Ở dưới hoàn cảnh này, đi đâu tìm những đồ chơi này?
"Cầm nhầm." Tuyên Ảnh muốn cầm về, Sơ Tranh không cho hắn, Tuyên Ảnh đành thôi, trấn định đổi tờ khác: "Có thể tìm đủ những thứ này, thì có thể thử một chút xem."
Lang Sa chỉ vào cửa hàng: "Nơi này không có sao?"
Tuyên Ảnh: "Có một số thứ không có."
"Ta đi tìm!"
Lang Sa cầm phương thuốc đi ngay.
"Phương thuốc này dùng làm gì?" Sơ Tranh quơ quơ tờ phương thuốc kia: "Lúc ban đầu, tại sao chàng lại cho ta xem phương thuốc này?"
"Xem xem nàng có phải là người Thần giới không." Tuyên Ảnh nói: "Phương thuốc này chỉ có người Thần giới mới biết."
Lúc ấy Thông Thiên Thần Điện ở trên người cô, Tuyên Ảnh còn nhìn không thấu lai lịch của cô, nên dùng phương thuốc này tới thăm dò một chút.
Ai biết cô thật sự chính là một phàm nhân.
Sơ Tranh ngờ vực: "Mùi hương phía trên này..."
Tuyên Ảnh nghĩ đến Sơ Tranh có thể ngửi được những mùi hương kia, nói: "Mặc kệ là Thần hay là Yêu, tiếp xúc với hương khí này, đều sẽ có phản ứng."
Thứ này là hắn tìm được ở một động phủ, có lẽ do một vị thần tiên đã biến mất nào đó lưu lại.
Hắn không phải Thần không phải Yêu, đương nhiên sẽ không có phản ứng gì.
Tương tự, người cũng sẽ không có phản ứng.
Sơ Tranh trả phương thuốc lại cho hắn, Tuyên Ảnh cúi đầu nhìn phương thuốc một lát, bất động thanh sắc cất kỹ phương thuốc.
"Chuyện Thần giới, chàng còn muốn điều tra không?"
Bây giờ bọn họ đã biết, Thần giới... Vô cùng có khả năng đã bị hủy diệt rồi.
Vậy thù hận của hắn thì sao?
"Không được." Tuyên Ảnh nói: "Ở bên nàng."
Con ngươi Sơ Tranh híp lại: "Chàng là muốn Thông Thiên Thần Điện đúng không." Vật nhỏ lại muốn gạt ta!
"..."
Tuyên Ảnh quay đầu: "Thông Thiên Thần Điện đối với ta cũng không có nhiều tác dụng lắm, ta..."
Hắn không biết rốt cuộc mình là gì, ngay cả pháp tắc thiên địa cũng không quản hắn.
Bằng không thì hắn dùng sức mạnh nhiều lần như vậy, đã sớm bị pháp tắc thiên địa phát hiện.
Đầu ngón tay Tuyên Ảnh hơi cuộn lại, tiếp tục nói: "Ta tìm Thông Thiên Thần Điện, chỉ là muốn nhìn xem nó có thật sự có thể mở ra thông đạo thông đến Thần giới hay không mà thôi."
Hắn dừng một chút, chậm rãi nói: "Nếu như thứ lúc trước chúng ta trông thấy chính là chân tướng... Vậy ta cũng không cần thiết phải tìm kiếm tiếp nữa."
Tuyên Ảnh cảm thấy cảnh bọn họ trông thấy có lẽ là sự thật.
Thần giới thật sự... Không tồn tại nữa.
Thần giới không còn tồn tại, vậy Thông Thiên Thần Điện, đối với hắn liền không có lực hấp dẫn gì nữa.
"Tốt nhất chàng đừng nên có tâm tư gì khác." Ngón tay Sơ Tranh chạm vào cổ tay hắn, nhẹ nhàng nắm chặt: "Đặc biệt là chuyện rời khỏi ta."
Tuyên Ảnh lật bàn tay một cái, giữ chặt tay Sơ Tranh: "Tại sao ta lại nghĩ loại chuyện này, nếu nàng nguyện ý ở bên cạnh ta, ta đương nhiên vui mừng."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, dữ dằn: "Tốt nhất là như thế."
-
Lang Sa tìm hai ngày mới tìm đủ những thứ Tuyên Ảnh cần, còn lại bên trong tiệm thuốc có, có thể lấy ra dùng.
Tuyên Ảnh chế hương không có một đống lớn nghi thức giống như người bình thường, hắn tùy ý hơn nhiều, Sơ Tranh ngồi ở chỗ cánh cửa trông coi hắn, Tuyên Ảnh ngẩng đầu một cái liền có thể trông thấy cô.
Lúc này là chạng vạng tối, ánh nắng chiều nhuộm đỏ tầng tầng lớp lớp mây nơi chân trời, ánh sáng vụn vặt màu vàng rơi xuống rải rác trên người cô, giống như dát lên một tầng vầng sáng ấm áp.
Người trong vầng sáng, dựa trên khung cửa, cả người đều lộ ra cực kỳ ấm áp.
Tuyên Ảnh
cầm dược liệu hơi ngây người.
Cô đơn một mình với đời, cô đơn chiếc bóng như du hồn, hắn đã sớm quen thuộc... Quen thuộc với bóng tối, quen thuộc với lạnh lùng.
Lúc này ngẩng đầu một cái liền có thể trông thấy một người, loại ấm áp kia, từ tứ chi len lỏi đến toàn thân.
Sơ Tranh bị người ôm lấy từ phía sau, cô đầu tiên là sững sờ, sau đó quay đầu: "Sao thế?"
Người ôm cô nói: "Muốn ôm nàng."
"Vậy..." Sơ Tranh nghiêm mặt, cẩn thận thăm dò: "Muốn hôn không?"
Từ sau lần trước, cô không được hôn hắn thêm lần nào nữa.
Khó chịu.
Thẻ người tốt không cho hôn hôn thì làm sao bây giờ!!
Biểu cảm của Tuyên Ảnh hơi biến đổi, buông cô ra: "Ta vẫn đang chế hương."
Hắn lui ra phía sau một bước, thấy Sơ Tranh ngồi ở chỗ đó, lạnh mặt mày, giống như không quá vui vẻ, chần chờ một hồi lại đi về, hôn lên mi tâm cô một cái.
Tuyên Ảnh lập tức quay người rời đi, bóng lưng giống như đang chạy trối chết.
Đầu ngón tay Sơ Tranh cào cào ở ngưỡng cửa.
Hai chữ tức giận đã sắp bay từ trong đáy lòng ra, nện lên đầu Tuyên Ảnh.
Tỉnh táo, không tức giận.
Phải rộng lượng hơn.
Thân là đại lão, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận chứ.
Sơ Tranh trấn an mình xuống, nghe thấy đằng sau thỉnh thoảng phát ra động tĩnh, nhìn mây trời bị sắc chiều nhuộm đỏ bên cạnh, hờ hững nghĩ vài chuyện.
Về phần suy nghĩ gì...
Vương bát đản cảm thấy chắc chắn cô đang nghĩ chuyện gì đó không phù hợp với giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội.
-
"Sơ Tranh, giúp ta một việc."
"Nói."
"Mang Hà Thần tới đây."
Sơ Tranh kinh dị.
Nhưng chỉ thoáng qua liền hấp tấp đi mang Hà Thần tới, mở to một đôi mắt trong suốt lãnh đạm, thật lòng hỏi: "Nấu sao?"
Tuyên Ảnh: "..."
Hà Thần: "..."
Tuyên Ảnh chỉ muốn máu của Hà Thần, cũng không phải muốn nấu gã.
Cá chạch quá nhỏ, Sơ Tranh bảo Hà Thần biến về hình người.
Hà Thần: "..." Có thể không biến không?
Hiển nhiên là không được, nhân vật phản diện không có chút tôn nghiêm nào biến trở về hình người, bị Tuyên Ảnh lấy máu.
Mùi hương lần này Sơ Tranh ngửi được không giống như trước đó, cũng không phải chất lỏng, mà là thể rắn.
Lang Sa ra bên ngoài mang một bách tính trở về, có lẽ là bởi vì Hà Thần đã triệt tiêu khống chế, người mang về, cũng không có bộ dáng ngốc trệ giống như trước đó.
"Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?"
Tuyên Ảnh trực tiếp phong bế giọng nói của người kia.
Người kia kinh hãi trừng lớn mắt, nhìn người trước mặt, đại khái giống như trông thấy ác ma trong địa ngục.
Tuyên Ảnh cắt ra một vết rách trên cổ tay người kia, máu thẩm thấu ra.
Người kia dãy dụa, bị Lang Sa đè lại: "Đừng sợ, chúng ta đang cứu ngươi."
Y trấn an người kia, nhưng người kia làm sao có thể tin được, trong cổ họng phát ra thanh âm ô ô hoảng sợ.
"Không có vấn đề gì chứ?" Lang Sa hỏi Tuyên Ảnh.
"Không biết, ta cũng chưa từng thử." Câu trả lời của Tuyên Ảnh nằm ngoài dự định, Lang Sa nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuyên Ảnh lấy ra một chút thuốc cao, bôi lên xung quanh vết thương.
Lang Sa nghi hoặc: "Sau đó thì sao?"
Tuyên Ảnh: "Chờ."