Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Nhan Sơ Tranh!"
Ngón tay Đỗ Hạ chỉ vào Sơ Tranh, trên mặt đằng đằng sát khí, cô lại dám nói mình như vậy!
Sơ Tranh khí định thần nhàn nhìn cô ta.
Đỗ Hạ chỉ huy hai tiểu tùy tùng của mình: "Bắt cô ta tới cho tao."
Tiểu tùy tùng bình thường vẫn đi theo Đỗ Hạ làm xằng làm bậy, nhận được mệnh lệnh của Đỗ Hạ, tiểu tùy tùng lập tức tiến lên bắt Sơ Tranh, chuẩn bị mang cô đến nơi ít người.
Rầm ——
Túi sách nện lên đầu tiểu tùy tùng, tiểu tùy tùng kêu thảm một tiếng, mắt nổi đom đóm, người trước mặt dường như cũng đang lắc.
Tiểu tùy tùng còn chưa phân biệt rõ ràng bóng người trước mặt, bụng dưới liền chịu một cước, cả người ngã nhào ra đằng sau, đập xuống đất, tạo thành một tiếng vang trầm.
Một tiểu tùy tùng khác sững sờ, sau đó giương nanh múa vuốt nhào về phía Sơ Tranh.
Đỗ Hạ trơ mắt nhìn tiểu tùy tùng của mình bị đánh, đáy mắt cô ta rõ ràng có kinh ngạc.
Nhưng mà Đỗ Hạ cũng chỉ kinh ngạc trong một nháy mắt, rất nhanh liền bị phẫn nộ thay thế, cô ta trực tiếp xắn tay áo nhào lên.
Sơ Tranh: "..."
Đây là cô ta đưa tới cửa, ta không làm một người tốt, thì quá có lỗi với người ta tân tân khổ khổ đưa tới cửa rồi.
Tới đi!
Ta chuẩn bị xong rồi!
【...】 Tiểu tỷ tỷ chúng ta có thể đập tiền mà!! Động thủ không phải quân tử!
Vương Giả biểu thị mình cũng sắp không biết hai chữ người tốt này nữa rồi.
Nhưng nó là một hệ thống kiên cường.
Cho dù tiểu tỷ tỷ không thể tích cực hướng lên giống như tiểu tỷ tỷ sát vách, nó cũng không thể vứt bỏ tiểu tỷ tỷ, phải tin tưởng tiểu tỷ tỷ của mình, nhất định có thể làm người tốt!
Cô bây giờ chỉ là phản nghịch.
Vương Giả tẩy não cho mình một phen, sau đó liền nhìn Sơ Tranh quật ngã Đỗ Hạ.
Sau lưng Đỗ Hạ chạm đất, trong nháy mắt kia có cảm giác như xương sườn của mình đều gãy mất.
Đỗ Hạ lấy cùi chỏ chống đất, miễn cưỡng chống nửa người trên lên, ánh mắt phẫn nộ như sắp đốt cháy người trước mặt.
Sơ Tranh như không nhìn thấy, nhặt túi sách màu hồng của mình lên, soái khí hất ra sau lưng, liếc xéo Đỗ Hạ: "Đi gặp bác sĩ sớm đi."
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Đỗ Hạ, Sơ Tranh nghênh ngang rời đi.
-
Đỗ Hạ bị Sơ Tranh chỉnh như thế, càng sẽ không bỏ qua cho cô.
Cho nên khi Sơ Tranh tan học, lại bị chặn lại.
Đây là muốn chuyện tốt thành đôi à.
Sơ Tranh nhìn người trước mặt... ừm... sao lại thấy khá quen nhỉ?
Trong đầu Sơ Tranh hiện lên một người, trước đó ở hành lang, đối tượng làm việc tốt thất bại—— Cường Cường.
Trước kia Đỗ Hạ sống trong cùng một tòa nhà với gã, hai người quen biết cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
"Là mày!"
Ngô Cường cũng nhận ra Sơ Tranh.
Lần trước ở hành lang cô gái này chạy nhanh, gã cũng chưa từng gặp cô, đang lo không tìm thấy người, bây giờ lại đưa tới cửa.
Ngô Cường quay đầu hỏi Đỗ Hạ bên cạnh: "Hạ Hạ, cô ta chính là người bị đổi với em?"
Đỗ Hạ gật đầu: "Anh biết cô ta?"
Ngô Cường hung tợn nói: "Lúc trước gặp phải cô ta trên hành lang, bị cô ta đạp hai cước."
Đáy mắt Đỗ Hạ hiện lên một tia kinh ngạc, ở trong đám bọn họ, Ngô Cường đánh nhau rất lợi hại, thế mà cũng bị cô đạp?
"Lần trước là anh không có phòng bị, để cho cô ta đắc thủ." Ngô Cường lập tức vì chính danh cho mình: "Lần này không có vận khí tốt như vậy đâu."
Sơ Tranh: "..."
Đại lão đánh nhau dựa vào thực lực, chưa từng dựa vào vận khí.
Ta yên lặng nhìn ngươi giả vờ.
Sắc mặt Ngô Cường hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Sơ Tranh, nhổ một ngụm nước bọt: "Chính là mày làm hại Hạ Hạ thành thế này!"
Sơ Tranh: "???"
Các ngươi nói đạo lý chút đi!
Ta cũng vô tội đấy được không?
Sao lại hại Hạ Hạ nhà ngươi!
Ngô Cường hất cằm lên, chỉ tay vào Sơ Tranh, buông lời đe dọa: "Hôm nay mày phải xin lỗi Hạ Hạ cho đàng hoàng, việc này chúng ta có thể từ từ trò chuyện. Nếu mày không xin lỗi, vậy cũng đừng trách ông đây không khách khí."
Ngô Cường nắm bốn ngón tay lại, chỉ chừa một ngón tay cái, chỉ ra phía đằng sau bả vai gã: "Nhìn thấy người bên kia không, đều là anh em của tao đấy!"
Sơ Tranh nhìn về hướng Ngô Cường chỉ.
Có mấy người ăn mặc kiểu côn đồ, đứng ở đường phố đối diện, hoặc ngồi xổm hoặc đứng, đang nhìn chằm chằm sang phía bọn họ.
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, chậm rãi: "Đối phó với tao mà cần dùng nhiều người như vậy, mày cũng không cảm thấy ngại à."
Đối phó với một nhóc đáng thương như ta, mà cần nhiều người như vậy sao?!
Lấy nhiều khi ít, quá phận!
Ngô Cường đại khái
không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ nói ra lời như vậy, biểu cảm trên mặt cứng lại.
Đỗ Hạ không kiên nhẫn: "Anh nói lời vô dụng với cô ta làm gì."
Ngô Cường lập tức thẳng tắp sống lưng, trợn mắt nhìn: "Thức thời thì nghe theo chúng tao đi, bằng không lát nữa gây ra chuyện gì ở cổng trường, sẽ rất khó coi, mày cũng đừng có khóc."
Sơ Tranh quan sát hoàn cảnh trước, nhiều người như vậy, động thủ không tốt lắm.
Cho nên cô cẩn thận suy nghĩ một hồi, đột nhiên quay người, dưới tầm mắt nghi hoặc của Ngô Cường và Đỗ Hạ, mấy bước lui về trong trường học, đứng ở bên cạnh bảo vệ.
Tư thế kia tựa như đang nói, có bản lĩnh thì đến đánh ta đi!
Ngô Cường: "..."
Đỗ Hạ: "..."
Hai người đáy lòng đồng thời chửi một tiếng thô tục.
Ngô Cường không trực tiếp gọi mấy người anh em của gã đến, cũng là bởi vì bị bảo vệ trường học trông thấy, sẽ bị đuổi.
Bây giờ Sơ Tranh đi vào, trực tiếp đứng ở bên trong, gã làm sao động thủ?
Sơ Tranh cách học sinh, từ xa nhìn bọn họ một lát, sau đó mang theo túi sách đi vào trong trường học.
Đỗ Hạ lập tức nói: "Chắc chắn cô ta sẽ đi cửa sau, ra cửa sau chặn cô ta!"
Ngô Cường gọi anh em của mình tới, đi thẳng ra cửa sau.
Cửa sau không có nhiều học sinh ra vào, bọn họ chờ nửa tiếng cũng không thấy ai.
Ngô Cường nghi hoặc: "Cô ta sẽ không trốn trong trường học chứ?"
Bọn họ đi từ cửa chính đến cửa sau, chạy xe, chắc chắn đi nhanh hơn cô.
Nhưng lâu như vậy còn không nhìn thấy người, chuyện này khá kì quái.
Đỗ Hạ nói: "Em vào xem."
Đỗ Hạ đi vào trường học tìm một vòng, không trông thấy người, tức giận đến Đỗ Hạ nổi trận lôi đình.
-
Sơ Tranh không đi cửa sau —— cô leo tường đi.
Rời khỏi trường học cô cũng không vội vã đi, mà là đi theo sau nhóm người Ngô Cường kia từ xa, chờ bọn chúng đi đến nơi thưa thớt người, trùm bao tải đánh cho bọn chúng một trận.
Sơ Tranh đánh xong người liền chuồn.
【 Tiểu tỷ tỷ... 】
"Ta đây là vì dân trừ hại, bọn chúng nhìn là biết chẳng phải loại tốt lành gì!" Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Trước đó tên Cường Cường kia còn đánh lão già."
Làm người tốt là mi yêu cầu!
Bây giờ ta đang cố gắng làm người tốt, mi còn nói lảm nhảm lắm mồm, thế này quá đáng lắm luôn đấy!
【...】
Vương Giả luôn cảm thấy mình đang tự đào hố cho mình.
Nhưng nó lại không tìm thấy lý do tốt hơn để phản bác, dù sao Sơ Tranh nói cũng là sự thật.
Hệ thống vận hành khó khăn, nó muốn offline để chậm rãi.
Trước khi offline phát cái nhiệm vụ đi.
Thế là Vương Giả giãy dụa thành công làm Sơ Tranh ngột ngạt.
Sơ Tranh như thường ngày chào hỏi Vương Giả xong, tâm bình khí hòa đi phá sản.
Chờ hoàn thành nhiệm vụ, lúc này Sơ Tranh mới tản bộ về nhà.
Cô còn chưa lên lầu, thì đã nghe thấy phía trên vang lên một trận tiếng ồn ào như ong vỡ tổ, âm thanh kia như muốn xốc tung cả tòa lầu.
Trên lầu không ít người dáo dác nhìn, phía dưới cũng có không ít người vây quanh, ngửa đầu nhìn nơi âm thanh truyền đến.
Sơ Tranh bị làm cho nhức cả đầu.
Bỗng cô nghe thấy điểm không thích hợp, âm thanh này giống như... Là từ tầng của cha Nhan mẹ Nhan truyền đến.
Sơ Tranh đi mấy bước lên lầu.
Trên hành lang nhỏ hẹp đứng đầy người, mọi người duỗi dài cổ, cố gắng nhìn vào bên trong, trên mặt không phải tò mò bát quái, thì chính là cười trên nỗi đau của người khác.