Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 129: Ác linh biến đi (27)


trước sau

Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Xung quanh Đàm Minh Hạo đều có pháp khí rơi xuống, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ gào thét.

Thân ảnh Đàm Minh Hạo lúc này lúc ẩn lúc hiện, đến Diêu Vi cũng có thể nhìn thấy, thần sắc cô ta trì trệ, không biết có phải bị hù dọa hay không.

Đột nhiên Đàm Minh Hạo lao về phía Diêu Vi.

Hạ Hàn liên tiếp ném ra ba tấm phù chặn Đàm Minh Hạo lại.

"Vi Vi... Vi Vi!" Đàm Minh Hạo mở miệng ra là kêu tên của Diêu Vi.

Mẹ Diêu cũng Diêu Vi đồng thời lùi về đằng sau, sắc mặt tràn đầy sự hoảng sợ.

"Vi Vi!" Cảm xúc của Đàm Minh Hạo cực kì xúc động: "Em cũng thích anh phải không?"

Diêu Vi lắc đầu.

Cô căn bản còn không nhớ rõ hắn là ai, sao lại thích hắn được?

"Vi Vi, em nhìn anh, em nhìn anh đi!!!"

Mẹ Diêu ôm lấy Diêu Vi, không cho cô nhìn Đàm Minh Hạo.

Đàm Minh Hạo bị lá bùa thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng hắn vẫn cố chấp đi về phía Diêu Vi.

"Anh thích em như vậy, tai sao em không chịu nhìn anh một lần?" Thân hình Đàm Minh Hạo dần lung lay bất ổn: "Em vẫn thích những tên nam sinh kia sao? Căn bản bọn họ cũng không thật lòng yêu em, không phải! Chỉ có anh, chỉ có anh là thật lòng yêu em thôi. Vi Vi, em nhìn anh đi..."

"Á á!"

"Vi Vi..."

Đàm Minh Hạo không chống đỡ nổi nữa, quỳ rạp xuống đất, thân hình hắn bắt đầu tan ra, hắn gian nan vươn tay về phía Diêu Vi.

Hạ Hàn chần chừ không biết có nên tiếp tục hay không.

Sơ Tranh hô ngừng, cô bay tới trước mặt Đàm Minh Hạo.

Đàm Minh Hạo đang kêu gào thảm thiết cũng đột nhiên im bặt.

Lão Thiên Sư hình như phát giác điều gì đó, chăm chú nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.

Nhưng hắn không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ nhìn thấy Đàm Minh Hạo không ngừng hoảng sợ lùi về phía sau.

Miệng hắn mở rộng, hai tay sờ lung tung trên cổ, như đang bị ai đó bóp chặt yết hầu.

Cánh môi Đàm Minh Hạo hơi hé mở, nhưng không biết đang nói gì, bọn họ đều không nghe rõ lắm.

Tiếp đó chỉ thấy Đàm Minh Hạo hoảng sợ trượt về phía sau, Hạ Hàn lập tức ném ra lá bùa, ngăn hắn tiếp tục lùi.

"Ta đã nói cho ngươi biết tất cả, tại sao không buông tha cho ta, ta không muốn chết, ta muốn ở bên cạnh Vi Vi, cô ấy là của ta, cô ấy chỉ có thể là của ta!!"

Đàm Minh Hạo kêu to một tiếng.

Sơ Tranh lạnh lùng đứng tại chỗ: "Nhận tiền của người khác, trừ tai họa cho người ta."

Sơ Tranh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Diêu Vi không muốn ở bên cạnh ngươi."

Thân hình Đàm Minh Hạo đột nhiên cứng đờ.

"Không---" Hắn quát to một tiếng: "Vi Vi cũng thích ta! Cô ấy thích ta, tất cả đều tại các người muốn chia cắt ta với Vi Vi!"

"Ngươi ảo tưởng sức mạnh cũng hơi quá rồi." Sơ Tranh bay về cạnh Hạ Hàn: "Đánh."

Cánh môi Hạ Hàn khẽ nhếch lên, tiếp tục cầm đồ đạc ném.

Đàm Minh Hạo nghiêm mặt dữ tợn chửi mắng.

Cuối cùng bị một pháp khí đánh cho hồn phi phách tán.

Toàn bộ không gian cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Không khí âm trầm xung quanh chậm chạp rút đi.

"Chết... chết rồi sao?" Mẹ Diêu run lẩy bẩy hỏi Hạ Hàn.

Hạ Hàn gật đầu.

Mẹ Diêu ôm Diêu Vi khóc rống lên.

Cái chuyện quái quỷ này là sao vậy, khi không lại thành tai bay vạ gió.

-

Mọi người từ trong tầng hầm thất thểu đi ra, bây giờ chỉ cần phải giải quyết thai quỷ trong bụng Diêu Vi.

Bởi vì Đàm Minh Hạo là do Hạ Hàn giải quyết, nên mẹ Diêu chuyển ánh mắt nhìn về thiếu niên xinh đẹp mà mình đã không xem trọng ngay từ đầu.

Kết quả thiếu niên lại nói mình cũng không biết giải quyết thai quỷ kiểu gì.

Cuối cùng vẫn phải nhờ Lão Thiên Sư.

Sau khi giải quyết xong thai quỷ, mẹ Diêu trả tiền cho cả Hạ Hàn và lão Thiên Sư.

Diêu Vi lại cho Hạ Hàn thêm một khoản tiền nữa.

Hạ Hàn đứng dậy cáo từ, không nói thêm một câu nào với lão Thiên Sư.

Lão Thiên Sư nhìn bóng lưng Hạ Hàn rời đi, đáy mắt tràn đầy sự nghi hoặc.

Hạ Hàn là ai?

Đến Đào Không Sơn đã nhiều năm, cha mẹ của hắn vẫn chưa từng đến thăm lấy một lần.

Trên người hắn có bao nhiêu tiền bọn họ là người biết rõ nhất.

Nhưng sao hắn lại có nhiều pháp khí cùng bùa chú đến vậy?

Là ai đã cho hắn?

"Sư phụ, người nhìn những pháp khí này xem." Tiểu thanh niên từ dưới đất nhặt một pháp khí lên: "Đều là đồ của Điểm Kim Các."

Hạ Hàn sau khi dùng xong thì trực tiếp ném lại ở đó...

Lão Thiên Sư cũng nhìn qua một chút.

Trầm mặc một lúc, hắn nói: "Ngươi đi hỏi Điểm Kim Các thử xem."

"Vâng."

Lão Thiên Sư với Điểm Kim Các cũng có chút quan hệ, nhưng căn cứ theo luật bảo vệ thông tin của khách hàng, họ cũng chỉ có
thể nói với lão Thiên Sư là có người mua tặng cho Hạ Hàn.

Người đó là ai, bọn họ cũng không dám nói lung tung.

Kỳ thật bọn họ cũng không biết đó là ai, bởi vì ngoài địa chỉ nhận hàng cùng số điện thoại, thì những thông tin còn lại chỉ viết qua loa cho có.

"Ngươi đi tìm hiểu xem sau khi Hạ Hàn xuống núi đã làm gì, quen những ai, tiếp xúc với những ai." Lão Thiên Sư trầm giọng phân phó.

"Vâng thưa sư phụ."

-

Hạ Hàn quay về biệt thự, Sơ Tranh bảo hắn về phòng, Hạ Hàn lập tức ôm lấy Sơ Tranh: "Tiểu mỹ nhân, em đừng nhốt anh lại, anh ở một mình trong phòng rất chán."

Hắn mới không muốn bị nhốt lại đâu!

Vì sao tiểu mỹ nhân của hắn lại có sở thích biến thái thế này!

"Tôi còn chưa có tịch thu điện thoại của anh đâu."

Hạ Hàn chấn động, giờ còn có cả trò tịch thu điện thoại nữa à?!

"Tiểu mỹ nhân, anh thề sẽ không chạy lung tung đâu, em đi đâu anh theo đấy." Hạ Hàn cam đoan: "Em đừng nhốt anh lại nữa."

Sơ Tranh suy tư một lúc, không trả lời, lôi hắn lên tầng.

Nhốt lại vẫn là an toàn nhất.

Hạ Hàn quýnh lên, đè ép Sơ Tranh vào tường hôn.

Ba phút sau, Sơ Tranh dùng thảm nhung bọc Hạ Hàn lạnh đến run lẩy bẩy đi vào: "Không được em cho phép, không cho phép anh đi ra ngoài cửa nửa bước."

Hạ Hàn gật đầu liên tục, không ra cửa cũng được, còn hơn là bị nhốt lại trong phòng.

"Có đỡ hơn chút nào không?" Sơ Tranh sờ đầu hắn.

"......" Nếu em bỏ tay ra khỏi đầu anh thì anh sẽ tốt lên đấy.

Hạ Hạn trái với lương tâm khẽ gật đầu, Sơ Tranh để hắn nằm xuống, ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho hắn.

Đồ ăn nóng hổi làm Hạ Hàn khôi phục nhanh hơn một chút.

"Tiểu mỹ nhân, em nói..." Hạ Hàn cắn thìa, chần chừ hỏi: "Nếu như lúc trước Đàm Minh Hạo thổ lộ với Diêu Vi, Diêu Vi liệu có thích hắn không?"

"Không biết." Chuyện chưa từng trải qua thì sẽ có vô vàn khả năng, ai mà biết kết quả sẽ ra sao.

"Nếu Diêu Vi cũng thích hắn, hắn làm như vậy còn có thể lý giải được, nhưng Diêu Vi lại không thích hắn, hắn cũng hơi quá đáng rồi." Hạ Hàn gảy đồ ăn trong bát, rầu rĩ không vui.

Sơ Tranh ngước nhìn hắn một cái: "Ăn cơm đi."

"... Được."

Hạ Hàn ăn cơm xong thì ngồi thất thần ở trên giường, không biết đang suy nghĩ gì.

Sơ Tranh thu dọn bát đũa mang ra ngoài, cửa phòng mở không đóng, Hạ Hàn lấy lại tinh thần ngó nhìn ra ngoài cửa một chút, cẩn thận đi ra cửa phòng.

Gã ác quỷ đang ngồi xổm ngoài cửa.

"Ngươi đi đâu thế?" Ác quỷ hỏi hắn.

"Xuống tầng."

"Ngươi đừng chạy loạn, cô ấy đánh chết ta đấy." Ác quỷ cảnh giác.

Hạ Hàn: ".........."

Sao cô lại có tư tưởng là mình muốn bỏ chạy nhỉ?

Hạ Hàn xuống tầng, Sơ Tranh đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, hắn nhón chân đi nhẹ nhàng, cẩn thận đến bên cạnh Sơ Tranh, ôm cô từ phía sau.

"Tiểu mỹ nhân."

Sơ Tranh sờ mu bàn tay của hắn: "Đi ngủ đi."

"Em ngủ với anh nhé." Hạ Hàn lẩm bẩm bên tai Sơ Tranh: "Nếu không anh chạy mất thì sao?"

Sơ Tranh cảm thấy hắn nói cũng có lý: "Được."

Hạ Hàn: "???"

Hạ Hàn còn chưa lấy lại được tinh thần thì đã bị Sơ Tranh lôi xồng xộc lên tầng.

Chờ đến khi quay về  phòng, Hạ Hàn mới bất tri bất giác nói: "Tiểu mỹ nhân... Sao anh có cảm giác không lạnh như lúc trước nữa?"

Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói: "Không tốt sao?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện