Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hạ San cũng không dám nói chuyện với Sơ Tranh, luôn cảm thấy nói gì cũng không đúng.
Ăn cơm xong, Hạ San cũng không dám tiếp tục lôi kéo Sơ Tranh, hai người ai về nhà nấy.
"Ôi, Nhan nha đầu về rồi à?"
"Hôm nay sao về muộn thế?"
Bây giờ Sơ Tranh là người nổi tiếng, một đường đi ngang qua, không ít người chào hỏi cô.
Sơ Tranh lãnh lãnh đạm đạm đáp, không tính là nhiệt tình, nhưng cũng có lễ phép.
Thoát khỏi đám người kia, Sơ Tranh đi lên lầu, mắt thấy sắp đi đến tầng lầu của cô rồi, liền nghe thấy giọng nói của cha Nhan truyền đến.
Sau đó là thứ gì đó đập xuống đất.
Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại, chân dài sải bước, mấy bước đi đến bậc thang cuối cùng.
"Lão bất tử!"
Sơ Tranh đi lên liền nhìn thấy Ngô Cường dùng chân chuẩn bị đạp xuống người cha Nhan trên đất.
"Ngô Cường." Sơ Tranh không động, chỉ không nặng không nhẹ gọi gã một tiếng.
Ngô Cường mắt thấy là chân sắp đạp xuống rồi, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, bỗng nhiên ngừng lại.
Gã có chút cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy nữ sinh đứng ở cầu thang, biểu cảm biến đổi cực nhanh.
Vết thương trên người Ngô Cường còn chưa khỏi, ra ngoài thông khí.
Gặp gỡ cha Nhan vừa vặn đi về nhà, nghĩ đến mình chịu thiệt thòi từ chỗ Sơ Tranh, tổn hại, bất lợi, lửa giận bốc lên, nhịn không được tính xả giận lên người cha Nhan.
Ai biết một hơi này còn chưa xả ra được, Sơ Tranh đã trở lại.
Ngô Cường bây giờ có chút sợ hãi Sơ Tranh.
"Không phải tao đạp, ông ta tự ngã!" Ngô Cường chỉ vào cha Nhan.
Sơ Tranh không nói chuyện, đút tay trong túi đi qua.
Bộ dáng mặt không cảm xúc của nữ sinh quả thực có chút làm người ta sợ hãi, đặc biệt là cặp mắt kia, luôn cảm thấy trong đó che giấu hàn băng, đóng băng người cách ba thước.
Ngô Cường nhịn không được lui về phía sau.
Ngay khi Ngô Cường đang cân nhắc xem có nên chạy không, Sơ Tranh không hề có điềm báo trước nhấc chân, đá một cước vào bụng Ngô Cường.
Ngô Cường "rầm" một tiếng đụng vào thùng giấy đằng sau, té xuống đất.
Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống gã, từng chữ như băng: "Mày tự ngã."
Ngô Cường che lấy phần bụng, không dám lên tiếng.
"Còn chưa cút? Còn muốn ngã thêm lần nữa?" Loại người này đúng là xử lý tương đối bớt phiền phức, chậc.
Lãnh ý lan tràn trong mắt Sơ Tranh, nhưng cũng may bị cô đè lại.
Ngô Cường nuốt một ngụm nước bọt, không dám chờ lâu, đứng lên liền chạy.
Sơ Tranh quay trở lại, giơ tay đỡ cha Nhan.
"Không sao... Không sao, cha không sao..." Cha Nhan tránh khỏi tay Sơ Tranh: "Trên người bẩn, con đừng đụng, để cha tự đứng lên..."
Tâm tình Sơ Tranh không tốt lắm, toàn thân đều lộ ra lãnh ý, bị cha Nhan tránh đi, càng lộ ra không tốt hơn.
Cô trực tiếp bắt lấy cánh tay cha Nhan, đỡ ông ấy dậy.
Cha Nhan không tránh được lực đạo của Sơ Tranh, được đỡ dậy cũng là vẻ mặt bất an: "Con gái, trên người cha bẩn, con mau buông ra..."
Sơ Tranh không nói chuyện, mặt mày buông xuống nhặt đồ trên đất lên, một tay xách, một tay đỡ cha Nhan: "Về thôi."
Cha Nhan nhìn sườn mặt lãnh đạm không có tâm tình gì của Sơ Tranh, hốc mắt hơi nóng lên, trong lòng cũng rất ấm áp.
Ông nghiêm túc gật đầu: "Ừ."
-
Gian phòng của Sơ Tranh đã rực rỡ hẳn lên, ngay cả trên mặt đất cũng trải thảm mềm mại... Mặc dù Sơ Tranh cảm thấy Vương bát đản quả thực là có bệnh tâm thần, thời tiết này mà trải thảm cái gì.
Sơ Tranh mở bàn học gấp ra, rút kiểm điểm từ trong túi sách ra tiếp tục viết.
Vương Giả cảm thấy Sơ Tranh rất mâu thuẫn, một đại lão như cô, đối với loại chuyện như viết kiểm điểm này, hẳn là rất phách lối không viết.
Sau đó xung đột thêm một hồi, nó lấy thêm tiền mua trường học.
Nhưng bây giờ cô lại nghiêm túc viết kiểm điểm như vậy, bảo nó làm sao phát huy đây?
Làm một hệ thống phá sản đứng đắn, không có đất dụng võ, đây mới là sỉ nhục.
"Cốc cốc..."
Mẹ Nhan tới gõ cửa, Sơ Tranh đẩy cái bàn ra đi mở cửa.
"Con gái*, mẹ nấu ít chè, con uống một chút đi?" Mẹ Nhan bưng một bát chè tới, hỏi đến cẩn thận từng li từng tí.
(*Từ gốc là 囡囡 (nānnān): Niếp niếp hay có thể hiểu là bé: từ này dùng để gọi các bé gái với ý cưng chiều, nhưng tưởng tượng gọi Tranh gia bằng "bé ơi", "bé cưng", "bé yêu" là tui nhìn không nổi, nên mạo muội tìm một từ bình dị nhất QAQ.)
"Cảm ơn."
Sơ Tranh rất tự nhiên nhận lấy chè, cũng không có ý tứ ghét bỏ.
Tâm tình vốn có chút thấp thỏm của mẹ Nhan rơi xuống: "Ôi, không có việc gì không có việc gì, vậy con tiếp tục làm bài tập đi."
Gian phòng của Sơ Tranh bình thường cũng không khóa, bọn họ đều có thể trông thấy biến hóa trong này,
chỗ này nhìn là biết đều là tiền...
Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi.
Cô con gái này... Ai, hoàn toàn không giống với đứa trước kia.
Mẹ Nhan quay người rời đi, Sơ Tranh về đến phòng, tiếp tục phấn đấu cùng kiểm điểm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác đã sắp rạng sáng.
Sơ Tranh không muốn viết nữa, đẩy bàn ra, đi ngủ.
Hôm sau, Sơ Tranh ăn sáng xong đi tới trường học.
Cô thức dậy sớm, lúc này bên ngoài còn chưa có ai.
Sơ Tranh vượt qua các loại chướng ngại vật đi đến cầu thang, trên lầu đột nhiên có một người chạy như bay xuống, hắn ta trực tiếp chống lên cầu thang nhảy xuống.
Nếu không phải Sơ Tranh tránh nhanh, thì đã suýt đụng vào hắn ta.
Người kia nhảy mấy lần liền biến mất, Sơ Tranh chỉ nghe thấy tiếng xuống lầu, nhưng cũng biến mất rất nhanh.
Sơ Tranh xách túi sách tiếp tục đi xuống dưới, ngay khi cô chuẩn bị xuống lầu, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Trên bậc thang chẳng biết có một nam sinh đứng đó từ lúc nào, hắn mặc một thân trang phục màu đen, an tĩnh đứng ở đó, giống như một u linh.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai, ép tới hơi thấp, khi Sơ Tranh nhìn qua, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, quay người lên lầu.
Sơ Tranh chỉ nhìn thấy gò má của hắn, nhìn rất đẹp.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, tận đến khi không nhìn thấy nữa, mới như có điều suy nghĩ đi xuống dưới lầu.
Đứng ở dưới lầu, đầu ngón tay cô gõ gõ trên túi sách, lại quay đầu nhìn lại tòa nhà kia.
Chắc là suy nghĩ nhiều.
Sơ Tranh nghĩ như vậy, hất túi sách lên trên người, chậm rãi đi đến trường học.
-
Trong hẻm nhỏ nào đó.
Một người đàn ông nhanh chóng vọt qua mấy con hẻm, nhìn hai bên một chút, đẩy một cánh cửa ra tiến vào trong một căn nhà.
Trong phòng màn cửa kéo kín, một tia sáng cũng không xuyên thấu vào được.
Có âm thanh truyền từ phương hướng ghế sofa đến: "Về rồi à."
Người đàn ông đi vào thở một ngụm: "Không tìm được đồ, tiểu tử kia quá tinh ranh, xém chút bị hắn bắt được."
Nếu không phải phía dưới có người, có lẽ bây giờ hắn ta cũng không êm đẹp đứng ở đây đâu.
Ghế sofa bên kia "cạch" một tiếng, bật lửa đốt lửa lên, người ngồi trên ghế sofa đốt thuốc.
"Cậu bị phát hiện, trước tiên đừng đi theo hắn nữa, nghĩ biện pháp khác."
"... Vâng." Người đàn ông không cưỡng cầu, hắn ta và tiểu tử kia đối mặt đánh, còn đi nữa chính là tìm cái chết.
-
Sơ Tranh không nghĩ tới tan học trở về, sẽ nhìn thấy Đỗ phu nhân.
Bà ta ngồi trong gian phòng cũ nát, trên mặt tràn ngập không thích ứng và ghét bỏ, ôm cái túi đắt tiền của mình, giống như buông xuống cũng sẽ làm bẩn túi của bà ta vậy.
Sơ Tranh không có biểu tình gì đi tới đi, Đỗ phu nhân nhìn thấy cô, nghĩ đến hôm qua Sơ Tranh tỏ thái độ với mình, bà ta cũng không lên tiếng.
Đỗ phu nhân nhìn về phía mẹ Nhan đứng ở một bên khắp nơi lộ ra câu nệ.
"Chuyện tôi đã nói rõ ràng, đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần thiết phải náo lớn như vậy. Sơ Tranh cũng là tôi nuôi lớn, bất kể nói thế nào, ân dưỡng dục này cũng phải có đúng không?"
"Vâng... Vâng..."
Mẹ Nhan không giỏi ăn nói, chỉ có thể phụ họa.
Phụ họa xong lại cảm thấy không đúng, lập tức nói: "Việc này chúng tôi không làm chủ được, vẫn nên nghe con bé."
Mẹ Nhan đưa ánh mắt về phía Sơ Tranh.
Đỗ phu nhân lại chẳng muốn thế, không nhịn được cất cao giọng điệu: "Chị là mẹ nó, sao mà không làm chủ được?"