Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Đỗ phu nhân cũng có nghi hoặc giống vậy.
Đỗ phu nhân dẫn theo Đỗ Hạ đi qua, gọi Sơ Tranh lại: "Sơ Tranh, tại sao cháu lại ở đây?"
Sơ Tranh cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải hai vị này.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp...
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm, liếc nhìn Đỗ phu nhân và Đỗ Hạ: "Vì sao tôi không thể ở đây."
Đỗ Hạ kéo Đỗ phu nhân, hơi hất cằm lên, kiêu căng như Khổng Tước: "Vào đây cần thư mời, thư mời của cô đâu?"
Sơ Tranh: "..."
Ta còn thực sự —— không có.
Đôi mắt đẹp của Đỗ phu nhân hơi híp lại, đáy lòng có một suy đoán: "Sơ Tranh, không phải là tới tìm chúng tôi chứ?"
Đỗ phu nhân nghĩ đến hoàn cảnh của Nhan gia, Sơ Tranh là do bà ta nuôi lớn, sao có thể chịu được hoàn cảnh như vậy.
Trước đó có lẽ trên người cô còn có chút tiền, bây giờ chắc đã tiêu xài hết rồi...
Lần trước tìm cô, cô còn kiên cường với mình, không phải bây giờ vẫn tìm tới đây đấy sao.
"Bà suy nghĩ nhiều."
Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm.
Ta cũng không biết các ngươi ở đây, quỷ mới tìm các ngươi.
"Không phải tới tìm chúng tôi, thì cháu tới đây làm gì?" Đỗ phu nhân không tin.
Sơ Tranh: "Không liên quan gì đến bà."
"Có phải cháu thiếu tiền không?" Đỗ phu nhân tự mình bổ não rất nghiêm trọng.
Sơ Tranh: "??"
Ta?
Thiếu tiền?
Nói đùa cái gì thế!
Vương bát đản lấy tiền dán cho ngươi cái quan tài bây giờ!
Đỗ phu nhân tức giận vì chuyện lần trước, cuối cùng Đỗ Hạ vẫn phải xin lỗi cô trước toàn trường, ném mất mặt mũi lớn như vậy, lúc này Đỗ phu nhân cũng không cho Sơ Tranh sắc mặt tốt.
"Tôi nói cho cô biết Sơ Tranh, bây giờ cô đã không còn mang họ Đỗ nữa, cô không có quan hệ gì với Đỗ gia, mau chóng rời khỏi nơi này đi, không nên nháo đến khó coi quá!"
Đỗ Hạ có vẻ hơi đắc ý, kiêu căng hất cằm lên, cố gắng dùng lỗ mũi nhìn cô.
Cô ta giống như đã nhìn thấy tràng cảnh mình đuổi Sơ Tranh ra khỏi cửa, lại giẫm thêm mấy cước.
Sơ Tranh nhìn đám người lui tới xung quanh, thật là nhiều người...
Được rồi.
Nhịn một chút đi.
Nhịn nhất thời để gió êm sóng lặng, lui một bước ra ngoài xử lý.
"Tôi không phải tới tìm cô." Đừng tự thêm quá nhiều kịch cho mình!
"Được thôi, cô có thư mời không?" Đỗ Hạ vênh vang đắc ý: "Cô lấy thư mời ra xem nào, bằng không thì tôi chỉ có thể gọi người."
"..."
Ta lấy cái búa!
Sơ Tranh là theo chân người vào, làm gì có thư mời gì.
"Không có chứ gì?" Đỗ Hạ thấy Sơ Tranh bất động, liệu định cô không có thư mời, càng thêm có lý lẽ đuổi người: "Không có thì mau rời khỏi chỗ này đi."
Khi bọn họ giằng co, xung quanh có người phát hiện ra chuyện phát sinh ở nơi này, nhận ra Sơ Tranh.
"Đây không phải là Đỗ Sơ Tranh sao?"
"Thật sự là cô ta."
"Không phải Đỗ gia còn muốn nuôi cô ta chứ?"
"Tôi nghe nói nhà cha mẹ ruột cô ta rất nghèo..."
"Balabala..."
Tiếng nghị luận dần dần lớn hơn, người chú ý càng nhiều.
Đỗ phu nhân rõ ràng hơi không kiên nhẫn: "Sơ Tranh, cháu đi nhanh lên!"
"Tại sao tôi phải đi?"
Ngươi bảo ta đi thì đi, mặt mũi đại lão không cần nữa à?
"Cháu không có thư mời, ở đây làm gì?" Đỗ phu nhân hạ giọng: "Bây giờ cháu không đi, lát nữa nháo lên, người khó xử cũng là cháu."
Đỗ gia không hề có lỗi với cô.
Nhiều năm như vậy chưa hề bạc đãi cô, bây giờ đổi về con gái mình, cho dù không nhận cô, cũng sẽ không ai nói gì.
Đỗ Hạ thì đơn giản hơn nhiều, cô ta trực tiếp gọi người phục vụ gần nhất tới, chỉ vào Sơ Tranh: "Cô ta không có thư mời, đuổi cô ta ra ngoài."
"Không có thư mời... Vậy không phải là trà trộn vào sao?"
"Không phải cô ta còn muốn bám lấy Đỗ gia không thả chứ?"
"Không phải nói tình huống nhà cha mẹ ruột cô ta không tốt lắm sao? Mười mấy năm sống trong nuông chiều, đột nhiên trở thành đứa trẻ nhà nghèo, chắc là không tiếp nhận được."
Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo thì khó.
Đây là đạo lý từ thiên cổ không hề thay đổi.
Cũng có người tâm tư bẩn thỉu: "Có lẽ là muốn tới đây câu rùa vàng thôi, câu được thì không phải cũng là phu nhân hào môn sao."
Quần chúng vây xem bên kia thảo luận đến khí thế ngất trời.
Người phục vụ rất khó
xử, ánh mắt dao động giữa hai người, anh ta có chút chần chờ, không biết có nên yêu cầu Sơ Tranh đưa thư mời ra không.
Lỡ như người ta có, thì chẳng phải là đắc tội với người ta sao...
"Anh còn chờ cái gì? Mau đuổi cô ta ra ngoài đi." Đỗ Hạ thúc giục người phục vụ.
Người phục vụ không quyết định được, chỉ có thể vứt cái vấn đề khó khăn này cho quản lý.
Quản lý vội vàng chạy tới: "Đỗ phu nhân, chuyện gì vậy?"
Quản lý thận trọng hỏi thăm.
"Người này không có thư mời." Người trả lời chính là Đỗ Hạ.
Không có thư mời trà trộn vào yến hội, không phải chuyện gì hiếm lạ.
Bình thường loại tình huống này, không ai báo cáo ra, cũng không xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người sẽ không quản.
Bây giờ bị người nói ra, quản lý không thể mặc kệ.
Quản lý nhìn về phía Sơ Tranh, thấy gương mặt lạ lẫm, nhưng thái độ vẫn rất cẩn thận: "Vị tiểu thư này, có thể đưa thư mời của ngài ra một chút được không?"
Sơ Tranh: "..."
Ta đưa cái quỷ mà đưa!
"Cô ta căn bản không có thư mời, các anh mau mời cô ta ra ngoài đi." Đỗ Hạ tiếp tục làm ầm ĩ.
"Có thể..."
"Nhan Sơ Tranh nếu cô còn biết xấu hổ, thì tự ra ngoài đi." Đỗ Hạ vẻ mặt đắc ý cướp lời.
"Tôi..."
"Nơi này nhiều người như vậy, lát nữa người ta đuổi cô ra, vậy thì khó coi lắm đấy." Đỗ Hạ rất là thích thú với chuyện làm Sơ Tranh khó xử.
Cô ta còn ước gì Sơ Tranh không đi ra.
Như thế thì có thể để cho người ta nhìn xem, một người bị Đỗ gia đuổi ra ngoài như cô không biết xấu hổ đến cỡ nào, bây giờ còn túm lấy Đỗ gia không buông.
Quản lý nhìn xung quanh, người vây xem càng ngày càng nhiều, nếu cứ cãi nhau như vậy cũng không phải là cách...
Quản lý thấy Sơ Tranh không cầm thư mời, thái độ vẫn rất kính cẩn: "Vị tiểu thư này, nếu như ngài không có thư mời, chỉ sợ phải mời ngài ra ngoài."
"..."
Các ngươi có thể để ta nói hết lời không!!!
Cắt ngang khi người khác đang nói chuyện rất không lễ phép đấy được không?!
Sơ Tranh hít sâu một hơi, trên mặt vẫn trấn định thong dong như cũ: "Có thể giúp tôi gọi Bùi tiên sinh được không?"
Quản lý: "..."
Đỗ phu nhân: "..."
Đỗ Hạ: "..."
Yến hội ngày hôm nay chính là do Bùi tiên sinh tổ chức.
Đỗ gia và Bùi gia căn bản không phải cùng một đẳng cấp.
Gia chủ Đỗ gia muốn gặp Bùi tiên sinh, đều phải hẹn trước.
Một người đã không còn là con gái của Đỗ gia như cô, thế mà há miệng liền muốn gọi Bùi tiên sinh, cô cho rằng mình là ai.
"Cô ta quen biết Bùi tiên sinh à?"
"Không thể nào..."
"Tôi thấy cô ta chính là muốn tìm một bậc thang đi xuống."
"Đây là bậc thang? Đây là tự làm mình khó xử thì đúng hơn?"
"Bị đổi từ Đỗ gia về nhà cha mẹ ruột mình, có lẽ là không tiếp tục chờ được nữa."
"Gia đình như thế, cô ta thì được cưng chiều lớn lên, có thể tiếp tục sống ở đó được à?"
Khi mọi người ở đây xì xào bàn tán thảo luận, một âm thanh vang dội đột nhiên truyền vào.
"Chuyện gì vậy?"
"Bùi tổng."
"Bùi tổng."
Bùi tiên sinh mặc âu phục giày da, khí thế kinh người mang theo Bùi thiếu đi từ trong đám người vào trung tâm xảy ra chuyện, đám người xung quanh chủ động lui về phía sau.
Đỗ Hạ nhìn thấy Bùi thiếu, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt biến đổi.
Mới vừa rồi còn là Khổng Tước vênh vang đắc ý, giờ như biến thành một gốc cây xấu hổ, trong mắt chứa làn thu thuỷ liếc trộm Bùi thiếu.
"Bùi tổng." Quản lý thấy chủ nhân yến hội tới, cũng không cần khó xử nữa, lập tức tiến lên: "Ngài biết vị tiểu thư này không?"
Bùi tiên sinh nhìn về phía Sơ Tranh, ánh mắt đảo qua bốn phía, sau đó ngữ khí ôn hòa hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"