Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư Tuyển chỉ vào tòa nhà ngang đằng sau: "Có tiền mà ở nơi này?"
Sơ Tranh ung dung không vội trả lời: "Kẻ có tiền phải khiêm tốn."
Thư Tuyển: "..."
Thư Tuyển có thể nhìn ra Sơ Tranh không thiếu tiền, quần áo trên người cô, mặc dù nhìn qua rất đơn giản, nhưng cơ bản đều là hàng cao cấp định chế ra, loại không có nhãn hiệu ấy.
Hơn nữa cơ bản chỉ mặc một lần rồi không thấy cô mặc lại lần nữa, giống như chỉ mặc một lần duy nhất vậy.
Một bộ quần áo bình thường mặc hàng ngày, đều là hàng cao cấp định chế ra, cô có thể thiếu tiền?
Thư Tuyển không hỏi tới, dời chủ đề đi: "Cô viết xong kiểm điểm chưa?"
"..." Nhắc đến chuyện này Sơ Tranh lại rất sầu: "Chưa."
"Cô lại leo tường bị bắt à?"
"Ừ."
Chủ nhiệm giáo dục ngày nào cũng bắt cô.
Còn có thể bắt được cô nhiều lần.
Cô cũng hoài nghi có phải chủ nhiệm giáo dục lắp đặt định vị trên người cô không.
"Vì sao cô lại phải leo tường?"
"Tôi vui lòng."
"..."
-
Sơ Tranh điều tra toàn bộ người trên danh sách, phát hiện không có một người tốt nào, tất cả đều là xã hội đen không phải người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa.
Nếu đã không phải người tốt lành gì, thì Sơ Tranh cũng không cần dùng thủ đoạn chính quy.
Sơ Tranh xin nghỉ phép ở trường học mấy ngày.
Mấy ngày nay Thư Tuyển đều không thấy Sơ Tranh, còn có chút ngoài ý muốn.
Cô sợ mình chạy đến thế kia, sao bây giờ lại không sợ nữa?
【 Thư Tuyển: Cô ở đâu rồi? 】
【 Sơ Tranh: Bận. 】
【 Thư Tuyển:... 】
Thư Tuyển tắt điện thoại di, bật máy tính lên, tra vị trí của Sơ Tranh một chút.
Phát hiện bây giờ cô đang ở cách mình xa vạn dặm, ở một nơi khác trên trái đất.
Mà nơi đó...
Trên danh sách có một vị vừa vặn ở đó.
Không thể không nói, trong nháy mắt kia, Thư Tuyển hoảng sợ đến đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chỗ kia...
Cũng không phải khu vực hòa bình gì đó, sao cô có thể đi qua như vậy?
Mức độ lớn nhất hắn có thể nghĩ đến, chính là cô nghĩ cách liên hệ với đối phương.
Sao có thể nghĩ đến cô trực tiếp tìm tới cửa.
Thư Tuyển nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sơ Tranh.
【 Thư Tuyển: Cô đừng vọng động, đó là nước ngoài, cô mau trở về đi! 】
【 Thư Tuyển: Những người kia không phải thương nhân bình thường, không hề có chút chuẩn bị mà cứ vậy đi qua, cô có nghĩ tới an toàn của mình không? 】
【 Thư Tuyển: Tôi biết cô trông thấy, trả lời tin nhắn của tôi. 】
Thư Tuyển liên tiếp gửi mấy tin nhắn, nhưng đều không nhận được đáp lại gì.
Thư Tuyển lo lắng nơi Sơ Tranh đang ở bây giờ có thể không tiện nghe điện thoại, nên hắn cũng không dám gọi điện thoại tới.
Thư Tuyển hối hận rồi.
Hắn không nên đưa danh sách kia cho cô.
Hắn làm sao có thể nghĩ đến Sơ Tranh lại dùng phương thức giải quyết—— kì lạ như thế.
Sơ Tranh không đáp lại tin nhắn của Thư Tuyển, ngay khi Thư Tuyển chuẩn bị mua vé đi tìm người, Sơ Tranh đáp lại tin nhắn của hắn.
【 Sơ Tranh: Trở về rồi, chớ quấy rầy. 】
Thư Tuyển lại tra định vị của Sơ Tranh, phát hiện cô đang ở sân bay nào đó.
Thư Tuyển thở phào, không sao là tốt rồi.
Nhưng mà hắn cũng không rõ ràng, cỗ lo lắng này của mình, là từ đâu tới.
Khoảng cách của Sơ Tranh quá xa, không phải chỉ cần mấy tiếng là có thể về được, cho nên Thư Tuyển chờ tới ngày hôm sau, khi tra vị trí của cô, không tra được, cũng chỉ cho là cô ở trên máy bay.
Kết quả mấy ngày kế tiếp, ngay cả bóng dáng của Sơ Tranh hắn cũng không nhìn thấy.
Định vị điện thoại hoàn toàn vô dụng.
Tin nhắn gửi ra, cô ngẫu nhiên đáp vài câu, chứng minh còn sống.
Nhưng dù là như thế, hắn vẫn không thể định vị được vị trí của cô.
Thư Tuyển nhìn chằm chằm code nhảy nhót trên máy vi tính, tâm tình rất không tươi đẹp.
Hắn theo thói quen nắm lấy mặt dây chuyền hình thánh giá trên cổ.
Bên cạnh cô có cao thủ, che giấu vị trí của mình đi.
Chờ chút!
Cô đi máy bay, chắc chắn có ghi chép!
Thư Tuyển kéo bàn phím ra, tư thế gõ bàn phím như muốn chấn động sơn hà.
Nhưng mà...
Không có.
Không có bất kỳ ghi chép gì.
Mặc kệ hắn tra chỗ nào, cũng không có.
Lông mày Thư Tuyển nhíu chặt, hắn mở một chiếc máy tính khác ra, mười ngón nhảy vọt trên bàn phím, cơ hồ có thể trông thấy tàn ảnh.
Code trên màn hình nhảy nhót chuyển thành một khung chat.
【 Không gặp được vương giả 】
Đây là tên của khung chat này.
Bên trong có đối thoại đang nhảy nhót, hơi giống như một loại group chat.
T: Đã nói lần trước các ông làm thế sẽ xảy ra chuyện mà.
W: Chuyện đó không trách tôi được, đều do tên Q kia!!
Y: Hình như tôi trông thấy K lên mạng.
T: Không phải hình như, chính là hắn,
nhân khẩu mất tích hơn hai năm nay, rốt cuộc cũng đã trở về!!
I: Má ơi!
W: Má ơi!
Y: Má ơi!
T: K, ông không xuất hiện nữa, chúng tôi đều cho là ông treo rồi, chuẩn bị tập thể xây cái trang web kỷ niệm cho ông đây.
Thư Tuyển nhìn nội dung nhảy ra, mi tâm không nhịn được kéo ra.
Người bên trong này, đều là đủ loại cao thủ máy tính.
Tên của đám này đều dựa theo trình tự mà phân phối, nếu như không phải tự nguyện, thì không ai có thể biết tên đối phương, ngay cả danh hiệu trên mạng của đối phương cũng không biết.
Đương nhiên... Chỉ cần mọi người cùng nhau làm chút chuyện, thì danh hiệu chẳng mấy chốc sẽ tuôn ra.
Trong đám người này đại đa số đều biết danh hiệu trên mạng của nhau.
Nhưng duy chỉ có K, bọn họ không rõ ràng.
Hoặc là nói, hắn không có danh hiệu gì.
Tới vô ảnh đi vô tung.
Giống như u linh vậy.
Về sau có người lấy cho hắn danh hiệu là "U Linh".
Hai năm trước, vị "U Linh" này đột nhiên biến mất, mọi người không có một chút tin tức gì của hắn.
Trên internet, một người đột nhiên biến mất, hoặc là chết rồi, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc chính là bỏ hố.
Bọn họ trải qua hội nghị đưa ra kết luận, bỏ hố là không thể nào bỏ hố.
Vậy cũng chỉ có thể chết hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thư Tuyển không có tâm tình nói mò với bọn họ, vào thẳng chủ đề chính.
K: Giúp một chút, tìm người.
I: K, ông như vậy không phải làm khó chúng tôi sao? Người mà ông cũng không tìm được, sao chúng tôi có thể tìm được.
T: Vừa về đã tiêu khiển chúng tôi, nghịch ngợm.
K ở trong lòng đám người này, bàn về kỹ thuật, bọn họ tâm phục khẩu phục.
Cho nên Thư Tuyển vừa nói ra lời này, liền gặp phải toàn đoàn người khiển trách.
K: Không nói đùa, tôi gửi tư liệu cho các ông.
Lúc này ở những nơi khác nhau, người ở các quốc gia khác biệt, không hẹn mà cùng nhận được một phần bưu kiện.
K: Tôi cần vị trí của cô ấy, giúp đỡ chút.
Y: Cô gái này còn chưa thành niên nha, ấy K, ông muốn làm gì đấy? Tôi nói cho ông biết, đây là phạm pháp!
I: Em gái này thật đẹp! Có đối tượng chưa? Tôi có thể theo đuổi không?
Thư Tuyển trông thấy câu nói này, theo bản năng đánh hai chữ.
K: Không thể.
Y: Ôi ôi, nhìn xem nhìn xem, đây tuyệt đối là có biến.
I: Bởi vậy giám định được, giới tính của K là nam.
W: Vậy cũng không nhất định, lỡ như người ta là tiểu bách hợp thì sao.
Y:...
T:...
I:...
Lời nói này hoàn toàn không cách nào phản bác, tin nhắn gửi đến đặc biệt nhanh, tốc độ tay của những người này đều bật hack, nói chuyện phiếm cũng là hình thức scroll.
Cuối cùng cũng có người nhảy vào chủ đề chính.
T: Ha ha ha, đến tranh tài xem nào, xem ai tìm được vị trí của tiểu khả ái này trước!
I: Cược gì đây?
W: Người thắng, đến trang web XXX của nước Mỹ, viết lên "hôm nay tui rất lẳng lơ"! Thế nào!
Y: Ông thật sự rất lẳng lơ!
T: Xác định đây là ban thưởng chứ không phải trừng phạt sao?
W: Lịch sử lẳng lơ cần ông đến gia trì! Tới đi! Các bảo bối! Kích động lên nào!
Mỗi người đều có kỹ năng đặc biệt của mình, có lẽ Thư Tuyển rất lợi hại, nhưng có một số kỹ năng đơn phương, hắn không thể không thừa nhận, hắn cũng không lợi hại như vậy.