Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Khi ăn sáng, Thư Tuyển có chút lo lắng: "Hôm qua cha mẹ em từng gặp anh, bọn họ sẽ không phản đối chứ?"
Cho dù cô đã trưởng thành, nhưng suy cho cùng cô vẫn đang đi học.
Sơ Tranh rất tự tin: "Em sẽ giải quyết, đừng lo lắng."
"..."
Thư Tuyển trầm mặc ăn sáng, ăn xong đưa Sơ Tranh đi học.
Lúc xuống lầu gặp phải Ngô Cường.
Cường Cường nhìn thấy Sơ Tranh, cũng giống như con chuột thấy mèo, nhanh như chớp chạy mất tăm.
"Hình như hắn rất sợ em?"
"Ừ."
Sơ Tranh không muốn giải thích thêm, đi ra khỏi hành lang.
Thư Tuyển bảo Sơ Tranh chờ một chút, hắn đi sang bên cạnh đẩy chiếc xe đạp tới: "Bạn nhỏ, lên xe."
Sơ Tranh: "..."
Không!
Ta từ chối!!
-
"Tiểu Sơ, anh trai hôm nay đưa cậu đến trường là ai thế?"
Sơ Tranh vừa vào trường học, liền bị Hạ San kéo lại hỏi không ngừng.
"Bạn trai."
Hạ San thở hốc vì kinh ngạc: "Cậu yêu đương á?"
"Không được?"
"... Cũng không phải, nhưng bạn trai cậu thật sự rất đẹp trai nha!" Con ngươi ngập nước của Hạ San chớp chớp: "Là minh tinh sao? Ăn mặc rất kín kẽ, còn chạy xe đạp đưa cậu đi học, thật lãng mạn quá đi!"
Sơ Tranh: "..."
Ha ha.
Mặt thẻ người tốt đẹp cỡ đó, nếu như không ăn mặc kín một chút, thì không phải sẽ lên trời luôn à.
Đáy lòng Sơ Tranh rất phiền, muốn che người lại, không cho người khác nhìn.
-
Chuyện bên kia đã kết thúc, người giám thị Thư Tuyển cũng rút lui.
Thư Tuyển trừ đưa đón Sơ Tranh, thì cơ bản không ra khỏi cửa, thiếu tiền thì lên mạng nhận cái đơn, có tiền rất nhanh.
Cha Nhan mẹ Nhan bên kia, Sơ Tranh rất lý trí hàn huyên trò chuyện với bọn họ, hai vị cha mẹ mặc dù có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận sự tồn tại của Thư Tuyển.
Thư Tuyển đưa đón Sơ Tranh mấy lần, dưới thái độ không phủ nhận của Sơ Tranh, trường học rất nhanh liền biết cô có một người bạn trai cực kỳ đẹp trai.
Chủ nhiệm giáo dục nghe tiếng gió mà đến, gọi Sơ Tranh vào văn phòng nói hơn một tiếng.
Nhưng mọi người cũng không thấy được chuyện gì xảy ra tiếp theo đó.
Chủ nhiệm giáo dục cũng không làm ra xử lý gì với cô cả.
Chủ nhiệm giáo dục: "..."
Ông ta ngược lại rất muốn đấy.
Nhưng hiệu trưởng không cho!
Có tiền thì hay lắm đấy!!
Chủ nhiệm giáo dục kìm nén đến không được, mỗi ngày đều bắt Sơ Tranh leo tường.
-
Sơ Tranh lần nữa nhìn thấy Đỗ Hạ, là ở một quán bar.
Đỗ Hạ đi chung với bạn học cùng trường cô ta, nhưng nhìn có vẻ lăn lộn không hề tốt đẹp gì, đi ở phía sau cùng, trên mặt mang vẻ không cam lòng, lại không dám nói lời nào.
Sơ Tranh quan sát một hồi, phát hiện đám người kia nhìn như không làm gì, nhưng lại vô tình hay cố ý xa lánh cô ta.
Đỗ Hạ muốn hòa vào vòng tròn nhỏ này, thì phải cẩn thận khắp nơi, gì cũng không dám nói.
Ở trường học của bọn họ, Đỗ gia có tiền, là thổ hào trong mắt các học sinh, có thể được người ta nịnh nọt.
Nhưng mà thật sự đến loại trường học quý tộc này, Đỗ gia tính là gì? Người ta căn bản không nhìn trúng.
"Cậu đi gọi nữ sinh kia đến đây cho tớ." Sơ Tranh chọc chọc Hạ San.
"Ai cơ?" Hạ San ăn đồ ăn vặt, hàm hồ hỏi.
"Chính là cô ta." Sơ Tranh chỉ vào nữ sinh dẫn đầu đám người kia, trong trí nhớ của nguyên chủ có chút ấn tượng, hình như tên là Đường Tiểu Tình: "Cứ nói là tớ tìm cô ta."
"Ồ, được." Hạ San cũng không có ý nghĩ gì, Sơ Tranh bảo đi thì đi thôi.
Hạ San chạy tới, nói với Đường Tiểu Tình vài câu.
Đường Tiểu Tình rõ ràng không muốn tới, nhưng sau đó không biết sao lại thay đổi chủ ý, đi theo Hạ San tới.
Sơ Tranh ngồi trong góc trong cùng của hàng ghế dài, vị trí rộng rãi, so với những nơi náo nhiệt ồn ào phía trước, nơi này lại có vẻ hơi u tĩnh.
Sơ Tranh ngồi ở tận cùng bên trong nhất, Thư Tuyển ngồi bên cạnh, đang cúi đầu loay hoay điện thoại, không nhìn ai cả.
Tia sáng u ám lưu chuyển trên gương mặt hắn, phác hoạ ra một gương mặt tuyệt sắc đủ để khiến nữ sinh mặt đỏ tim run mơ mộng nhung nhớ.
Đường Tiểu Tình đầu tiên là nhìn Sơ Tranh một chút, lại quét mắt nhìn Thư Tuyển một vòng, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt kia của Thư Tuyển.
Sơ Tranh giơ tay ôm lấy eo Thư Tuyển, Thư Tuyển hơi nghiêng đầu nhìn cô, một lát sau cúi đầu xuống, thân thể khẽ
nhích lại gần Sơ Tranh.
Tư thế hai người trong nháy mắt trở nên mập mờ thân mật.
Đường Tiểu Tình thấy nam sinh đã có chủ, rất nhanh thu tầm mắt lại, trên mặt mang nụ cười đúng mực: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Thiên kim tiểu thư mà Đỗ gia ôm sai này, Đường Tiểu Tình đương nhiên biết.
Trước kia cũng đã từng gặp.
Hơn nữa bây giờ bên cạnh cô ta còn có đại tiểu thư Đỗ gia chân chính đi theo.
Chỉ là cô gái này...
Hình như không giống trước kia lắm.
Nghe nói Nhan gia mà cô trở về rất nghèo.
Sao cô có thể nhàn nhã xuất hiện ở đây?
Phải biết mức tiêu phí ở nơi này, đối với bọn họ bây giờ là học sinh cũng không thấp.
Cô ta tới, chỉ là nể tình trước kia bọn họ cũng coi như từng quen biết, mặc dù quen biết không sâu, nhưng cũng không tính là xích mích.
Sơ Tranh ra hiệu Đường Tiểu Tình: "Ngồi."
Đường Tiểu Tình hơi chần chờ, mỉm cười, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Tư thế ngồi của Đường Tiểu Tình rất ưu nhã, lưng thẳng tắp, khí chất trang nhã của quý tộc, không cần tận lực, cũng phát huy vô cùng tinh tế.
Ngón tay Sơ Tranh cọ nhẹ trên lưng Thư Tuyển, hờ hững hỏi: "Đỗ Hạ đi theo cô à?"
Đường Tiểu Tình hơi híp mắt: "Không tính là thế, chỉ cùng chúng tôi đi chơi thôi."
Cô ta ngược lại không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ hỏi cô ta chuyện về Đỗ Hạ.
Sơ Tranh: "Gần đây Đường gia có một hạng mục rất thiếu tiền đúng không?"
Đường Tiểu Tình nhíu mày, không rõ Sơ Tranh có ý gì.
Không phải vừa hỏi Đỗ Hạ sao, sao lại chuyển tới phương diện làm ăn của nhà cô ta rồi?
"Số tiền kia tôi có thể đầu tư." Sơ Tranh tiếp tục nói.
Biểu cảm của Đường Tiểu Tình lập tức trở nên đặc sắc: "Theo tôi được biết, cô bây giờ chắc hẳn không có tiền."
"Đó là theo cô biết, tôi có tiền hay không, tôi có thể không rõ ràng?"
"..."
Đường Tiểu Tình cười một tiếng: "Được thôi, coi như cô có tiền, cô có điều kiện gì?"
"Đơn giản."
Ánh mắt Sơ Tranh nhìn về phía Đỗ Hạ trong đám người, Đường Tiểu Tình theo tầm mắt cô nhìn sang.
-
Đường Tiểu Tình về đến nhà, người giúp việc tới đưa giày cho cô ta: "Tiểu thư, ngài uống rượu?"
"Uống một chút, cha tôi đâu?" Đường Tiểu Tình thả đồ xuống, ánh mắt đảo qua bên trong, không nhìn thấy cha mình.
"Tâm trạng tiên sinh không tốt lắm, đang ở thư phòng." Người giúp việc cẩn thận nhắc nhở: "Tiểu thư, nếu ngài không có việc gì, thì vẫn đừng nên tìm tiên sinh."
Đường Tiểu Tình không nghe người giúp việc, đi lên lầu rồi trực tiếp xông vào thư phòng.
Ông Đường đang gọi điện thoại, nghe thấy âm thanh quay đầu, lông mày nhíu lại, trách cứ nhìn Đường Tiểu Tình.
"Được, vậy tôi chờ tin tức của anh." Ông Đường cúp điện thoại: "Đường Tiểu Tình, con càng ngày càng không có quy củ!!"
"Cha, con có một tin tức tốt."
Ông Đường nhíu mày: "Tin tức tốt gì? Đừng nói lại muốn xin tiền nhé? Con cũng trông thấy tình huống bây giờ rồi đấy, bây giờ cha không có tiền cho con, gần đây con cũng thu liễm chút đi cho cha, lần này mà không qua được, chúng ta đều xong con bê, hiểu chưa?"
Đường Tiểu Tình đưa ra một tấm thẻ, xoay trong không khí hai vòng, đặt trên bàn sách: "Con tìm được tiền."
"Con?" Ngữ điệu của ông Đường cổ quái.
Ông ta nhìn chằm chằm thẻ trên bàn: "Tiền tiêu vặt của con à?"
Đường Tiểu Tình: "..."
"Dĩ nhiên không phải, tiền tiêu vặt của con còn không đủ cho con tiêu, sao có thể còn thừa."
"..." Con còn biết à!!
Đường Tiểu Tình nói ông Đường đi kiểm tra tiền trong thẻ này.
Ông Đường mặc dù nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn cho người cầm thẻ đi kiểm tra.
Chờ tin tức truyền về, biểu cảm của ông Đường phụ trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
*
Tiểu tiên nữ: Không bỏ phiếu chúng ta đều xong con bê! Nhanh, ném vé tháng! Đến đi! Vé tháng!! Đi!!