Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tôi vui lòng."
Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên, nghe không ra hỉ nộ.
Nguyên chủ chính là bị nhằm vào như thế, cô bây giờ chỉ là trả lại mà thôi.
Đường Tiểu Tình: "..."
Được thôi, cô có tiền.
Sơ Tranh kéo Thư Tuyển: "Đi."
"Đợi chút." Thư Tuyển nói: "Lát nữa Bùi Loan sẽ tới."
Thư Tuyển vừa dứt lời dưới, Bùi thiếu liền xuất hiện ở cách đó không xa, đi qua phía bọn họ.
Bùi Loan nhìn thấy Đường Tiểu Tình, chào hỏi cô ta: "Em gái Tiểu Tình cũng ở đây à."
Bùi thiếu quen biết Đường Tiểu Tình, quan hệ cũng coi như không tệ.
Đường Tiểu Tình nhíu mày: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Bạn anh." Bùi thiếu ra hiệu Thư Tuyển.
"Anh ta là bạn anh à?" Đường Tiểu Tình vốn định đi, nghe xong lời này lại ngồi bất động.
"Ừ." Bùi thiếu chào hỏi Thư Tuyển, sau đó là Sơ Tranh, anh ta đi đến bên cạnh Thư Tuyển ngồi xuống.
Thư Tuyển cùng Bùi thiếu nói mấy câu, thanh âm rất thấp, lại có tiếng nhạc, Sơ Tranh cũng không nghe rõ bọn họ nói gì.
Nhưng Bùi thiếu tới, thì cũng không tản ra nhanh như vậy.
Đường Tiểu Tình kéo Bùi thiếu qua: "Sao em không biết Bùi ca ca có bạn đẹp như thế nhỉ?"
"Ôi, em bình thường chút đi." Nụ cười của Bùi thiếu cũng cứng lại: "Em gọi anh là Bùi ca ca, luôn không có chuyện tốt."
Đường Tiểu Tình ngoài cười nhưng trong không cười: "Bùi ca ca, anh nghĩ như vậy là không đúng."
"Nói đi, chuyện gì."
"Anh có còn người bạn nào đẹp như thế nữa không?" Đường Tiểu Tình cũng không vòng vo.
Bùi thiếu nhìn về phía Thư Tuyển bên kia một chút...
Bạn như vậy chỉ có một người là anh ta đã chịu đủ, có còn không?
"Không phải em coi trọng hắn chứ?"
"Có chủ em không hứng thú." Đường Tiểu Tình nói: "Anh có còn người khác không?"
Bùi thiếu cười nhẹ một tiếng: "Em Tiểu Tình à, em xem anh như bà mai sao?"
Đường Tiểu Tình: "Anh có còn không?"
Bùi thiếu chỉ chỉ mình: "Anh này."
"..."
Đường Tiểu Tình trợn mắt trừng một cái, đứng dậy cáo từ với Sơ Tranh.
Bùi thiếu ngồi trở lại, có chút phiền muộn: "Tuyển à, cậu cảm thấy tôi có đẹp trai không?"
Thư Tuyển không rõ ràng lắm: "Hả?"
"Có đẹp trai không?" Bùi thiếu xoay mặt qua trái phải.
Thư Tuyển vẫn chưa trả lời, thì đã bị Sơ Tranh một tay kéo qua, cảnh giác nhìn Bùi thiếu.
Thế nào!
Còn muốn yêu đương cấm kị gì đó với thẻ người tốt của ta à!
Đây là của ta!
Thư Tuyển nhìn tư thế bảo vệ đồ ăn này của Sơ Tranh, có chút dở khóc dở cười.
-
Chờ Sơ Tranh và Thư Tuyển từ biệt Bùi thiếu, thời gian đã qua rạng sáng.
Thư Tuyển lái xe tới, nhưng trước đó từng uống rượu với Bùi thiếu, Sơ Tranh muốn lái.
"Em có bằng lái không?" Thư Tuyển ngăn cản cô.
"Có." Sơ Tranh lấy một tấm bằng lái ra.
Thư Tuyển nghẹn một hơi: "... Em thi lúc nào?"
"Mấy ngày trước."
Thư Tuyển: "..."
Sao hắn không biết Sơ Tranh từng đi thi bằng lái?
Cô lấy đâu ra thời gian?
Sơ Tranh nhét Thư Tuyển lên xe, vừa chuẩn bị lên xe, một người phụ nữ đi từ bên trong ra, lập tức ghé vào cửa xe.
Mấy đại hán vạm vỡ đằng sau xông lại, kéo người phụ nữ sang bên cạnh.
"Thả tôi ra! Cứu mạng!!"
Người phụ nữ giãy dụa hét lên.
"Mau dẫn đi!"
"Cứu mạng, cứu mạng, tôi không biết bọn họ, cứu tôi!" Người phụ nữ bị kéo đi, khi đi ngang qua Sơ Tranh, đột nhiên kéo quần áo cô lại: "Cứu mạng, mau cứu tôi!!"
Sơ Tranh muốn rút quần áo ra, nhưng người phụ nữ kéo cực kỳ chặt.
Đại hán vạm vỡ túm lấy người phụ nữ dồn dập quay đầu nhìn cô, hung thần ác sát.
"..."
Làm ta sợ muốn chết!
Mau buông ta ra!!
Người phụ nữ giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, hai tay đều túm lấy quần áo Sơ Tranh, mặt mũi tràn đầy khẩn cầu.
Thư Tuyển chuẩn bị bước từ trên xe xuống, Sơ Tranh một tay đè cửa xe lại, thuận tay khóa cửa xe.
Cô bóp cổ tay, dưới đáy lòng mặc niệm mấy lần làm người tốt.
Có người cầu cứu phải rút đao tương trợ không tiếc mạng sống.
Cố lên!
Ta có thể!
-
Ánh sáng đỏ lam giao nhau chiếu sáng vùng đất này, Sơ Tranh đang ngồi trong cục lấy lời khai.
"Người này là cô đánh?"
"... Xem như thế đi."
"Vì sao lại đánh bọn họ?"
"Có một người phụ nữ bị bọn họ bắt lấy, tôi cứu người."
"Người đâu?"
"..."
Ta cũng muốn hỏi, người đâu!
Cô đánh người xong vừa nghiêng đầu, người phụ nữ kia đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Quá đáng!
Tín nhiệm cơ bản giữa người và người đâu!
Tức giận!
Sơ Tranh giày vò nửa ngày mới được thả đi, đợi cô trầm mặt cùng Thư Tuyển về đến nhà, Sơ Tranh mới thu được nhắc nhở của Vương Giả.
【 Chúc mừng lấy được một tấm
thẻ cảm ơn. 】
"..."
Đi.
Tha thứ cho cô ta vậy.
-
"Bạn nhỏ, em tắm chưa? Lại nằm sấp trên giường thế rồi? Anh đã nói với em mấy lần rồi, không cho phép nằm sấp xem điện thoại."
"Anh rất phiền."
"Bây giờ lại chê anh phiền?"
Sơ Tranh không nói.
Thư Tuyển đi qua ôm cô: "Tắm rửa đi."
"Anh giúp em."
"Anh..." Thư Tuyển bị sặc nước bọt đến ho khan không ngừng: "Đừng quậy, mau đi tắm đi."
Hắn nhét Sơ Tranh vào phòng tắm, lại lấy váy ngủ đến cho cô.
Sơ Tranh tắm rửa xong ra, Thư Tuyển nửa tựa ở bên giường, trên đùi đặt một máy vi tính, không nhanh không chậm gõ bàn phím.
Sơ Tranh giẫm lên giường tiến vào bên trong, bên cạnh Thư Tuyển lập tức nhiều thêm một mùi thơm.
Sơ Tranh dán qua, ôm lấy vòng eo gầy nhưng có lực của hắn, ánh mắt rơi trên màn hình máy vi tính.
Thư Tuyển đang tán gẫu, nội dung không có dinh dưỡng gì, Sơ Tranh nhìn một chút liền thu tầm mắt lại.
Thư Tuyển đóng khung chat lại, khép máy tính lại, quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Hôm nay vì sao em lại khóa cửa xe?"
"Sợ anh ra." Sơ Tranh mặt thành thật.
"Đối phương nhiều người như thế, em như vậy rất nguy hiểm."
"Em có thể đánh."
"..."
Thư Tuyển nằm xuống, ôm Sơ Tranh vào lòng.
"Em..." Thư Tuyển cảm thấy có chút gì đó là lạ, chần chờ hỏi: "Em bên trong không mặc?"
"Anh không lấy cho em." Sơ Tranh không để tâm: "Dù sao mặc cũng không thoải mái, không mặc."
Thư Tuyển nghĩ đến bản thân chỉ cầm váy ngủ cho cô...
Thư Tuyển lập tức ngừng suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, đè ép đôi tay làm loạn của Sơ Tranh: "Đi ngủ, sáng mai em còn có tiết."
"Ồ."
-
Hôm sau.
Sơ Tranh ngồi từ trên giường dậy, vừa đứng lên liền phát hiện trên giường đơn có vết máu.
Máu...
Máu!!?!
Biểu cảm của Sơ Tranh trống không trong vài giây.
"Thư Tuyển!"
Thư Tuyển đeo tạp dề, đi từ bên ngoài vào: "Sao thế?"
"Đêm qua có phải anh thừa dịp em ngủ thiếp đi, mà làm gì em không?" Nhưng ngẫm lại lại thấy không đúng, nếu như hắn làm gì, mình nhất định có thể biết, trừ phi hắn hạ thuốc mình!!
Trên mặt Thư Tuyển hiện lên một chút bối rối: "Anh... Không có."
"Không có?" Không có anh bối rối cái gì?!
"..." Thư Tuyển ngập ngừng một tiếng, đi đến bên giường, thấp giọng nói bên tai cô một câu.
Sơ Tranh ngờ vực: "Chỉ như vậy?"
"... Bằng không thì sao?" Biểu cảm của Thư Tuyển mang theo vẻ quẫn bách.
Hắn cũng là một người đàn ông huyết khí phương cương, trong ngực ôm một cô gái mềm mại, hắn có phản ứng mới bình thường.
Sơ Tranh vén chăn lên, chỉ vào vết máu trên ga trải giường: "Anh không có..."
Thư Tuyển nhìn chằm chằm vết máu này, gần nửa ngày sau mới nói: "Bạn nhỏ, em... Cái kia tới?"
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn ra phía sau mông, trên váy ngủ xác thực dính một chút vết tích.
Thư Tuyển tiến lên ôm cô vào phòng vệ sinh: "Anh còn chưa cầm thú như vậy, thừa dịp em ngủ mà làm gì em."